Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 211
Cô gắp sủi cảo bỏ vào miệng của tụi nhỏ, sau đó nhìn qua thấy con trai lớn còn đứng đó.
“Dận Dận, sao con không tới đây? Không phải con muốn ăn sủi cảo sao? Mau tới đây, hôm nay đều là mẹ làm, con nếm thử đi.”
“……”
Hoắc Dận có chút do dự.
Thật ra cậu chưa từng ăn loại đồ ăn như sủi cảo này. Sức khỏe cậu không tốt, ba cũng chưa bao giờ cho cậu ăn những món nhiều dầu mỡ như vậy. Hơn nữa ở vịnh Thiên Thủy, cũng rất ít khi làm món Trung Quốc, phần lớn thời gian cậu ăn đồ Tây.
Hoắc Dận tiến lên hai bước, đôi mắt đẹp như ngọc đen nhìn chằm chằm sủi cảo trong tay mẹ. Cuối cùng, khi nhìn thấy em trai và em gái ăn một cách ngon lành, mới gật đầu.
Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ cười cười rồi tự mình gắp một viên sủi cảo bỏ vào miệng đứa nhỏ.
“Có ngon không?”
“Ừm……”
Lần này, Hoắc Dận mới cam tâm tình nguyện gật đầu. Hai mắt sáng ngời, giống như tinh tú trên trời cao.
Đứa nhỏ này, không phải ban đầu cậu muốn ăn sủi cảo sao?
Sao biểu hiện này của Hoắc Dận lại ngờ nghệch như vậy?
Mẹ con bốn người Ôn Hủ Hủ Hủ ngồi ở trong phòng, một bên ăn sủi cảo, một bên hưởng thụ khoảng thời gian bên nhau ấm áp hiếm hoi này…
——
Bảy giờ tối, Hoắc Tư Tước trở về.
Vừa bước vào cổng, hắn đã sững người. Vì hắn thấy trên giá giày ở lối vào có thêm một đôi giày nữ!!
Chà, một đôi, đó là đôi của cô bé.
Một đôi khác…
“Ông chủ, cuối cùng ngài cũng về rồi, bọn nhỏ vẫn đang chờ ngài về ăn cơm.”
Ngay lúc hắn đang dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm vào đôi giày. Bỗng nhiên dì Vương đi ra, nhìn thấy hắn vừa trở về, dì ta lập tức vui mừng chạy ra đón.
Hoắc Tư Tước lúc này mới tạm thời thu hồi ánh mắt, từ cửa đi vào.
Từ khi những đứa nhỏ đến đây, tối nào hắn cũng về cùng ăn cơm cùng với chúng. Thứ nhất là trong nhà có nhiều trẻ con, hắn lo lắng người giúp việc sẽ không chăm sóc cẩn thận được.
Mà nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân chính là Mặc Bảo đã về, hắn muốn bồi dưỡng thêm tình cảm với cậu bé nhiều hơn.
“Bọn nhỏ đâu?”
“Ngài nói bọn nhỏ, đang ở trên lầu, bây giờ tôi đi gọi bọn nhỏ xuống ngay.” Dì Vương nói xong, vội vàng lên lầu hai gọi bọn nhỏ.
Nhưng Hoắc Tư Tước lại ngăn dì ta lại.
“Không cần, để tôi lên lầu thay quần áo trước. Lát nữa xuống dưới tiện thể gọi bọn nhỏ luôn.”
Sau đó người đàn ông này liền cầm laptop công việc đi lên, dáng người thẳng tắp cao lớn, chỉ riêng bóng lưng này cũng khó có thể che giấu vẻ kiêu ngạo toát ra từ người hắn.