Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 274
Sao ông ấy lại tới đây?
Sao có thể trùng hợp như vậy được?
Ôn Hủ Hủ giống như có thứ gì đó đột nhiên nổ tung trong đầu, trong nháy mắt loạn thành một đống hỗn độn. Ngoại trừ hoảng loạn thì không còn gì khác.
Hoắc lão gia cũng vậy.
Thế nhưng, ông không phải hoảng mà là khiếp sợ khó có thể tin vào mắt mình.
Hoắc lão gia nhìn chằm chằm cô, hai mắt vẩn đục kia như sắp trừng ra khỏi hốc mắt. Ông không tin vào cái mình đang nhìn thấy, nhưng ông lại không khống chế được bàn tay chống gậy đã bắt đầu run rẩy.
“Hủ Hủ?”
“……”
Không một thanh âm đáp lại ông. Chỉ có duy nhất cô gái đứng ở cửa, trong ánh mắt càng ngày càng hoảng loạn, thậm chí cô cũng bắt đầu muốn chạy trốn.
Hoắc lão gia thấy vậy không kiềm chế được. Ông bất chất mình đang đi đứng khó khăn, chống gậy lảo đảo đuổi theo.
“Lão gia, người cẩn thận……”
“Mau đuổi theo, đó là con dâu của ta, các ngươi thấy không? Đó là con dâu của ta, mau đi giúp ta đưa về.”
Hoắc Lão gia kích động rống to, tiếng nức nở thậm chí cách rất xa cũng có thể nghe thấy.
Ôn Hủ Hủ ở trong cửa nghe được, bỗng nhiên cô không còn muốn trốn.
Đúng vậy, cô trốn cái gì vậy?
Chung quy là cô muốn gặp ông, cho ông một lời giải thích. Từ khi Hoắc Tư Tước biết cô còn sống, cô cũng đã trốn lâu như vậy, hắn cũng đã cho cô thời gian dài như vậy.
Cô còn có thể trốn tới khi nào đây?
Ôn Hủ Hủ ngừng lại, sau đó xoay người nhìn về phía ông lão đang run rẩy đuổi theo cô.
“Ba, con sai rồi!”
Ôn Hủ Hủ “Đông” một tiếng, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hoắc lão gia.
Ông lão lập tức dừng lại, thở hổn hển nhìn chằm chằm cô. Đôi mắt già đục ngầu kia lập tức đỏ bừng.
“Đồ… đồ vô lương tâm, con thật sự còn sống sao? Con… vì sao… vì sao không nói cho ba biết? Con có biết mấy năm nay ba sống như thế nào không?”
Ông kích động đến độ cả người đều run rẩy. Ông lão đã hơn bảy mươi, giờ khắc này ngay trước mặt mọi người, hai hàng nước mắt cứ như vậy lăn xuống.
Những ngón tay của Ôn Hủ Hủ nắm chặt vào nhau, càng thêm trắng bệch.
Lo lắng Hoắc lão gia gặp chuyện không may, cô cẩn thận chú ý lời ông nói, còn ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn ông: “Vâng vâng vâng, đều là lỗi của con. Ba, ba đừng tức giận. Ba muốn đánh muốn mắng cũng được, ngàn vạn lần đừng tức giận làm ảnh hưởng đến sức khỏe người.”
Sau đó cô thật sự ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt ông, vươn hai tay của mình ra.
Ông: “……”
Cứ như vậy trong nháy mắt, ông liền nhìn chằm chằm cô. Cổ họng như bị nghẹn nói không nên lời.