Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Truyện được đăng tại mTruyen.net
Đó chính là William...
Đường Hạo Nam thất thần tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, nhìn cô mặc áo gió màu nâu nhạt, đuổi theo bé trai kia, đưa cậu bé ôm vào trong ngực, "William, thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Mẹ Hạ sai rồi! Thực xin lỗi!"
Hạ Nhất Nhiễm càng không ngừng khàn giọng nói, ôm chặt con trai không để ý tới cô.
Đường Hạo Nam quả đấm dần dần nắm chặt, một màn như vậy, bảo anh làm sao không nghi ngờ?
Một người là phu nhân danh môn giàu có, tại sao đối với một đứa bé trai không ruột thịt thân thích tốt như thế?
Thằng bé tên William này, có thể là con của cô hay không...
Con của cô... Xem ra lớn hơn nhiều so với Nini, khẳng định đã được bốn năm tuổi... Cho nên... Đứa nhỏ này cũng khả năng chính là đứa bé kia...
Con của anh!
Đường Hạo Nam sợ sệt chết đứng ở kia, ngơ ngác nhìn Hạ Nhất Nhiễm ôm chặt cậu bé, trong lòng cảm xúc đan xen lẫn lộn.
Lục Ngộ Hàn ở trong lòng thở dài, cảm giác Đường Hạo Nam đã hoài nghi, bởi vì Hạ Nhất Nhiễm biểu hiện quá rõ ràng rồi. Cô dù sao cũng chỉ là một người mẹ bình thường yêu con hơn mạng!
Vốn muốn gạt Đường Hạo Nam, lần này, chân tình biểu lộ, liền bại lộ rồi.
Vậy thì thuận theo tự nhiên đi!
Đường Hạo Nam sớm hay muộn liền biết được mọi chuyện, biết đứa nhỏ này tồn tại.
Số mệnh do ông trời tự sắp xếp đi.
William cảm xúc khôi phục bình tĩnh, Hạ Nhất Nhiễm vén tay áo cậu bé lên, nhìn băng gạc quấn trên cánh tay cậu bé, đau lòng rơi nước mắt.
"Có còn đau không?" Cô khàn giọng hỏi, giống một đứa trẻ yếu ớt.
William chậm rãi lắc đầu, dáng vẻ cực kỳ kiên cường dũng cảm, làm cho người ta cảm động.
Hạ Nhất Nhiễm mũi càng cay xè, "Thực xin lỗi..."
Từ lúc thằng bé sinh ra đến bây giờ, người làm mẹ như cô, vẫn luôn thất trách.
Hạ Nhất Nhiễm lòng chua xót, áy náy.
Cô đắm chìm trong đau thương, cũng không phát hiện Đường Hạo Nam càng chạy càng gần...
Cũng hoàn toàn đã quên, vừa rồi nên là cùng William làm bộ như không quen, nhưng cô thật sự không có cách nào khống chế cảm xúc chính mình. Nhìn con trai đã nhiều ngày không gặp, lý trí toàn bộ mất hết, chỉ nghĩ ôm ấp thằng bé, hôn thằng bé mà thôi.
Đường Hạo Nam tới đến bên cạnh cô, Hạ Nhất Nhiễm bỗng dưng ngẩng đầu lên, đối diện khuôn mặt tuấn tú của anh.
Anh mặt không chút thay đổi, sắc mặt hơi chút đen lại, giống như không rất vui.
"Anh sao lại ở đây? !" Hạ Nhất Nhiễm khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng hỏi.
"Anh nếu không tới, làm sao phát hiện bí mật của em? Hạ Nhất Nhiễm, em nợ anh lời giải thích!" Đường Hạo Nam cắn răng nói, sắc mặt cực kỳ không khách khí.
"Giải thích cái gì? Anh sao vẫn một vẻ tự cho là đúng như vậy?" Hạ Nhất Nhiễm châm chọc nói, cố giữ bình tĩnh, không thừa nhận là con anh là được rồi!
Cô ôm lấy con trai, hướng tới Nini đi đến.
Đường Hạo Nam vội vàng chắn trước mặt cô, "Anh phải biết sự thật!"
"Đường Hạo Nam, mời anh đừng ở trước mặt con gào to rống lớn!" Hạ Nhất Nhiễm cũng không khách khí nói, nhìn về phía Lục Ngộ Hàn.
"Hạo Nam! Tiểu Duệ là Nhiễm Nhiễm nhận nuôi..."
"Lục Ngộ Hàn! Người cũng giúp cô ấy gạt con? ! Con mấy năm nay là sống như thế nào, cô ấy không biết, người chẳng lẽ cũng không biết? !" Đường Hạo Nam cho rằng Lục Ngộ Hàn là giúp Hạ Nhất Nhiễm gạt chính mình, lên án anh.
Giọng rất lớn, tiểu Nini thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, nhào thẳng trong lòng mẹ mình tựa vào.
"Ta biết cái gì, này không phải giống như con đang nghĩ! Con bình tĩnh lại một chút cho ta!" Lục Ngộ Hàn nhìn Đường Hạo Nam dáng vẻ kích động, sợ anh lại ở trước mặt Hạ Nhất Nhiễm thất thố, không ngừng hướng anh nháy mắt.
Đem Hạ Nhất Nhiễm chọc giận rồi, thằng nhóc con liền đừng hy vọng có thể cùng với cô ấy quay lại nữa!
Anh đâu nào bình tĩnh được!
Càng ngày càng cảm thấy được đứa nhỏ này chính là con anh, mà anh, mấy năm nay vẫn cho là thằng bé đã bị mình hại chết, cái loại tự trách cùng áy náy này, mỗi ngày sống trong bóng tối cùng ác mộng, hành hạ anh thương tích đầy mình.
Hiện tại, đứa nhỏ này vậy mà vẫn còn khỏe mạnh, lớn như thế...
Trong lòng anh có thể nào không kích động? !
"Hạ Nhất Nhiễm! Em lại đây cho anh! Chúng ta vào trong phòng nói rõ ràng!" Đường Hạo Nam kích động rống to, vẻ mặt không khách khí, Lục Ngộ Hàn lại kéo cánh tay anh lại.
"Con đừng rống nữa cho ta! Theo ta vào nhà!"
Lục Ngộ Hàn tức giận quát, kéo anh, vào biệt thự trắng.
"Trước mặt hai đứa nhỏ, con rống cái gì mà rống? ! Có chuyện không thể bình tĩnh nói được sao? ! Con nghĩ muốn đem Nhiễm Nhiễm lại chọc giận hả? !" Lục Ngộ Hàn đóng cửa biệt thự, hướng Đường Hạo Nam giáo huấn nói.
"Không thể! Cô ấy gạt con!" Đường Hạo Nam cắn răng, trong hai tròng mắt đã hiện lên tia máu đỏ, dáng vẻ cực kỳ căm tức.
"Gạt con cái gì rồi hả?"
"Đó là con của con!" Anh dậm chân rống, trảm đinh tiệt thiết.
Lục Ngộ Hàn nhíu mày, dương môi, "Có phải hay không, ta cũng không rõ ràng lắm, Nhiễm Nhiễm không nói với ta. Nhưng mà, cho dù là thật, con liền có tư cách hướng cô ấy chất vấn như thế hả?" Lục Ngộ Hàn hướng anh trách cứ nói.
Đường Hạo Nam dần dần giống như an tĩnh lại, từ trong túi áo lấy ra thuốc lá, lúc hút thuốc tay run rẩy không ngừng, rất không dễ dàng lấy ra một điếu thuốc, ngậm ở trong miệng, hít sâu một hơi, dùng nicotin tới xua tan che lấp buồn bực trong lòng, bình tĩnh cảm xúc.
"Con phải cố gắng bình tĩnh lại, ít nhất không nên đối với cô ấy là thái độ trách cứ!" Lục Ngộ Hàn nói xong, ra khỏi biệt thự.
Hai đứa nhỏ đang chơi đùa, Hạ Nhất Nhiễm thấy Lục Ngộ Hàn đi ra, đứng dậy, nghênh đón.
"Sợ là giấu diếm không xong, nó đã đoán được, đang hút thuốc lá bình tĩnh." Lục Ngộ Hàn nhẹ giọng nói.
Hạ Nhất Nhiễm cười khổ, "Anh ấy nghĩ muốn cùng con trai nhận lại nhau sao? Nói đùa đi? Con vẫn còn không cùng William thật sự nhận lại nhau! Anh ấy có cái tư cách gì... !"
"Nhiễm Nhiễm, ta cũng không hiểu, mấy năm nay, con tại sao không dẫn thằng bé ở bên cạnh mình, mà để nó sống ở Cô Nhi Viện?" Lục Ngộ Hàn quan tâm hỏi, mặt ngoài, cô là cường đại, là phu nhân nhà giàu có tiền có thế.
Trên thực tế, sau lưng cô phải trải qua những gì, chỉ có chính cô rõ ràng nhất.
"Cậu, một lời khó nói hết, William thân thể không tốt, người vẫn lại là đừng cho thằng bé học võ thuật gì..."
"Thân thể không tốt? Ta là nhìn đến trên ngực thằng bé có vết sẹo, hình như là phẫu thuật để lại, có phải có bệnh bẩm sinh gì hay không? Cùng tai nạn xe cộ có quan hệ?" Trước đó, khi anh nhìn đến trên người William vết sẹo đã từng nghĩ qua, đứa nhỏ này mạng lớn, lúc trước gặp phải tai nạn xe cộ, còn có thể sống sót, có thể phát triển không được đầy đủ cái gì hay không...
"Hiện tại trên cơ bản đã khỏi hẳn, khi đó nó còn rất nhỏ, hiện tại đã lớn đã ổn định hơn, đôi khi cần phải uống thuốc." Hạ Nhất Nhiễm nói khẽ.
Lục Ngộ Hàn gật đầu.
"Con không muốn nói cho nó, là chuyện của con, ta sẽ không lắm miệng."
"Cảm ơn cậu, con vào xem."
Cô cười nói, hướng tới biệt thự đi đến.
Đến chỗ cửa biệt thự, đã khôi phục lạnh lùng, đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy Đường Hạo Nam ngồi ở trong ghế, cúi đầu, trong tay phải mang theo thuốc lá, sương khói lượn lờ...
Anh không ngẩng đầu, cho dù biết cô đã đi vào.
"Tôi vào, không phải muốn nói cho anh cái gì, chính là, muốn cùng anh nói, anh không có tư cách tới trách tôi, hoặc là hỏi cái gì, tôi lại càng không muốn nhìn đến anh xuất hiện ở trước mặt tôi." Cô lãnh đạm nói, giọng điệu là vô tình như vậy.
Đường Hạo Nam bỗng dưng dụi tắt thuốc lá trong tay, đứng lên, lao tới trước mặt cô.
"Em không nói, anh cũng đoán được rồi! Đó chính là con trai anh!" Anh chắc chắn nói, hai mắt đỏ bừng, lòng đang run run.
Ngũ quan quen thuộc, có bóng dáng của anh, cũng có của cô.
Sẽ chơi rubic.
Lớn tầm bốn năm tuổi.
Lại cùng cô quan hệ thân mật.
Không cần đi thăm dò, cũng biết kia chính là con của bọn họ!
Hạ Nhất Nhiễm không có phủ nhận, cũng không thừa nhận, toàn thân vẫn đang lạnh lùng.
"Hạ Nhất Nhiễm, em thật là tàn nhẫn! So với anh ác hơn nhiều, em quay người lại, liền thật sự quên được anh không còn một mảnh..." Anh đỏ mắt vành mắt, cười khổ nói.
Cho tới bây giờ, lúc anh đối với cô tàn nhẫn độc ác, đều chỉ là mặt ngoài tàn nhẫn, đáy lòng vẫn lại là để ý, không nỡ thật sự tổn thương.
Mà cô đầu, nói chia tay liền chia tay, nói ly hôn liền kiên quyết ly hôn, nói xoay người, thật giống như cả đời, không lại quay đầu.
Cô vẫn lại là không nói chuyện, không chút cảm xúc, không lòng thanh thản cùng anh nói yêu hận tình thù.
Lòng tràn đầy cả đầu đều là con trai, làm như thế nào đem con trai mang về bên người.
"Sáu năm qua, anh bởi vì tai nạn xe kia, sống trong tự trách, áy náy, dựa vào thuốc ngủ duy trì giấc ngủ. Ác mộng không ngừng, mơ thấy em nằm trong vũng máu, mơ thấy trẻ sơ sinh máu chảy đầm đìa... Trước, anh đối với cuộc đời này đã tuyệt vọng, lúc trúng đạn, hận không thể chính mình trực tiếp chết đi, thoát khỏi loại đau khổ này..."
"Em, biết rõ anh không muốn sống nữa, cũng chưa nói cho anh biết đứa bé kia còn sống. Em là đoán được anh sẽ không chết, hay lòng vẫn lại là thật sự tàn nhẫn..."
"Anh chưa từng coi đứa bé quan trọng hơn em, từ đầu không có khái niệm như vậy, cho nên, nhìn thấy em cũng sẽ không nghĩ đến đứa bé, nhớ rõ càng còn nhiều chính là tai nạn xe cộ kia, cùng nỗi đau kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay..."
"Nhưng thằng bé lại vẫn là con anh! Chảy trên người dòng máu của anh! Em tại anh sinh mệnh mong manh với ranh giới cái chết, cũng không nói cho anh biết đứa bé còn sống, an ủi anh một chút!" Hai tay anh bóp chặt bờ vai cô, đau khổ chất vấn.
Một lòng rét lạnh không thôi.
Hạ Nhất Nhiễm thở sâu, nhìn về phía anh, "Nói cho anh, anh sẽ sống sót sao? Chẳng lẽ muốn tôi nói cho anh, bởi vì tai nạn xe kia, thằng bé không chết, nhưng mà một đứa bé còn nhỏ như nó lại chịu đủ ốm đau hành hạ, lúc trước còn không bằng trực tiếp sảy mất!"
"Nói cho anh, tôi vì chữa bệnh cho nó, bị ép gả cho một người tôi căn bản không thích, biết rõ rành rành người đàn ông đó tương lai sẽ chết sao? ! Nói cho anh, mẹ con chúng tôi sẽ tránh được nhiều khổ sao? ! Anh nghe xong những thứ này, lúc ấy sẽ không một lòng đâm đầu đi chết sao? !" Hạ Nhất Nhiễm kích động phản bác, vốn dĩ không muốn nói những thứ này, nhất thời kích động, nói ra cả rồi.
Trong đầu hiện lên hình ảnh lúc còn mang thai, sau khi sinh đứa nhỏ ra, gặp phải, các loại khốn khổ cùng bất đắc dĩ!
Đường Hạo Nam sửng sốt, đầu óc ong ong, trong đầu chỉ có một tin tức.
Cô là vì cho con trai chữa bệnh, mới tái hôn...
Hạ Nhất Nhiễm đột nhiên liền mím môi, nước mắt ào ào rơi xuống, "Tôi nghĩ muốn tái hôn sao? Tôi không muốn, người nào cmn biết rõ chính mình chính phải trở thành quả phụ, còn có thể gả đây? Huống chi là một người đàn ông bản thân căn bản không thích!"
Cô thì thào nói, đã không phải đang nói hết cho anh, chỉ là đang phát tiết khổ sở đè nén trong đáy lòng mà mấy năm nay phải gánh chịu.
"Nhiễm Nhiễm..." Sức lực Đường Hạo Nam trên tay yếu đi, rồi sau đó, mạnh ôm cô vào trong ngực, gắt gao ôm ấp.
Hạ Nhất Nhiễm không có giãy giụa.
"Có đôi khi suy nghĩ, tại sao, tai nạn xe kia không đem mẹ con chúng tôi trực tiếp đâm chết đi? Nếu chết liền xong hết mọi chuyện rồi..."
Cô đờ đẫn bị anh ôm, lẩm bẩm nói.
Đường Hạo Nam tưởng tượng ra những chuyện mấy năm nay cô trải qua, gắt gao ôm thân thể nhỏ gầy của cô, yết hầu tắc nghẹn, nước mắt dừng không được rơi xuống...