Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vợ Trước Muốn Tái Hôn
  3. Chương 40
Trước /210 Sau

Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 40

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Truyện được đăng tại mTruyen.net

Đường Hạo Nam tìm thật lâu, mới tìm được một hiệu thuốc còn không có đóng cửa, hỏi nhân viên cửa hàng muốn thuốc tránh thai khẩn cấp, nhân viên cửa hàng đưa cho một hộp thuốc tránh thai.

"Cái thuốc tránh thai này là loại khẩn cấp, trong vòng 72 giờ sau khi quan hệ uống viên thứ nhất, cách 12 giờ sau lại uống viên thứ hai. Chỉ có thể dùng tránh thai khẩn cấp, không thể làm thuốc tránh thai thường xuyên, tiên sinh còn cần thuốc tránh thai thường xuyên sao? Dùng loại thuốc tránh thai khẩn cấp này cực kỳ tổn hại thân thể."

Nhân viên cửa hàng mang theo khẩu trang đối mặt Đường Hạo Nam vị Đại Suất Ca này, không kìm được nói hai câu, hoàn toàn muốn đẩy mạnh tiêu thụ mà.

Đây là lần đầu tiên cô gặp được người đàn ông đẹp trai như thế đến mua thuốc.

Đường Hạo Nam chỉ nhớ kỹ, thuốc này cực kỳ tổn hại thân thể.

Không muốn thuốc tránh thai thường xuyên, thanh toán xong liền đi, cả người tỏ ra khí thế lạnh lùng, không cùng nhân viên cửa hàng nói nhiều một lời.

Ước chừng hơn một giờ, Đường Hạo Nam trở về, đem một thuốc tránh thai khẩn cấp đưa cho Hạ Nhất Nhiễm, anh lại vẫn săn sóc đi rót nước ấm.

Hạ Nhất Nhiễm nhìn kỹ hướng dẫn sử dụng của hộp thuốc, cũng biết cái loại thuốc này có tác dụng phụ nhất định.

Đường Hạo Nam đem ly nước đặt ở trên tủ đầu giường, nhìn cô một cái, "12 giờ sau nhớ rõ lại uống thêm một viên, sau này anh sẽ chú ý tránh thai."

Ý của anh là, sau này còn có thể cùng cô...

Hạ Nhất Nhiễm gật gật đầu, "Em biết, xem hướng dẫn sử dụng rồi." Hiện tại không muốn có con, cũng không phải là một chuyện xấu, cô kỳ thật không nên xoắn xuýt như thế.

Đường Hạo Nam thấy bộ dạng cô thật bình tĩnh, không lại nói thêm cái gì, đi vào nhà vệ sinh. Hạ Nhất Nhiễm uống thuốc xong, lập tức nằm xuống, chỉ nghe đến từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy "rào rào", là anh đang tắm.

Qua một hồi lâu, anh ở bên người cô nằm xuống, Hạ Nhất Nhiễm giả bộ ngủ, vẫn không nhúc nhích, Đường Hạo Nam từ phía sau cô, ôm cô vào trong ngực.

Động tác của anh cực kỳ mềm nhẹ, thật cẩn thận, giống như là sợ đánh thức cô.

Hạ Nhất Nhiễm nhẹ nhàng mà giật giật đầu, tay chậm rãi dời xuống, nhẹ nhàng mà phủ trên mu bàn tay anh.

Đường Hạo Nam kinh hãi, cô tới cùng đã ngủ hay chưa? !

Liền tính cô chưa ngủ, anh cũng khiến cô ngủ thiếp đi.

Hành trình ở Bắc Kinh tại ngày hôm sau kết thúc, An Lạp đã sớm trở về Sùng Xuyên trước, Hạ Nhất Nhiễm là cùng Đường Hạo Nam cùng nhau trở về, hai người cùng ngồi khoang hạng nhất.

Mới rừa ra khỏi cửa sân bay, Hạ Nhất Nhiễm liền thấy được trợ lý Hứa Thành của Đường Hạo Nam.

Anh ta đi nhanh hướng tới bên này đi tới, vẫn như cũ vẻ mặt bình tĩnh, ung dung, nhưng mà bước chân kia hơi chút toát lên vẻ lo lắng, bại lộ cảm xúc thật của anh ta.

Hạ Nhất Nhiễm luôn luôn giỏi về tùy mặt gửi lời mơ hồ cảm thấy được có cái chuyện gì xảy ra rồi.

Đường Hạo Nam đương nhiên cũng phát giác Hứa Thành lo lắng, anh vẫn như cũ khí định thần nhàn, mang kính râm không nhanh không chậm đi về phía trước.

"Ông chủ!"

"Có chuyện gì?" Đường Hạo Nam trầm giọng hỏi, vẻ mặt lạnh nhạt, Hạ Nhất Nhiễm xuất phát từ lễ phép, quay lưng lại, không muốn nghe đến hai người nói chuyện.

Tầm mắt Hứa Thành nhìn về phía Hạ Nhất Nhiễm.

"Có việc nói thẳng!" Đường Hạo Nam trong giọng nói rõ ràng nổi lên không vui, bởi vì Hứa Thành đối với Hạ Nhất Nhiễm phòng bị. Trải qua chuyện tối hôm trước, anh ta hiểu quan hệ giữa Boss nhà anh ta cùng Hạ Nhất Nhiễm đã có thay đổi rồi.

Nếu tổng giám đốc cũng không ngại gì, Hứa Thành đành phải kiên trì mở miệng: "Đường tổng, bệnh viện mới vừa gọi điện thoại tới, nói, y tá buổi sáng phát hiện, phát hiện Đồng tiểu thư..."

"Cô ấy xảy ra chuyện gì? !" Đường Hạo Nam không bình tĩnh rống, chỉ vì chuyện có liên quan đến Đồng Y Mộng, mà thân thể Hạ Nhất Nhiễm cũng rõ ràng ngây ra, một lòng kích động, Đồng Y Mộng, không thể nghi ngờ chính là bức tường vô hình chắn giữa cô cùng Đường Hạo Nam.

Anh, lại vẫn là cực kỳ, cực để ý Đồng Y Mộng, gặp được chuyện liên quan đến cô ấy, người trầm ổn ung dung như anh, có thể nháy mắt mất đi trấn định, ở trước mặt tất cả mọi người, đối với Hứa Thành lớn tiếng chất vấn.

"Y tá nói, nhìn thấy Đồng tiểu thư mở mắt, sau đó lại nhắm lại, bác sĩ hiện tại đang kiểm tra CT não bộ cùng cộng hưởng từ, hi vọng người nhanh qua đó!" Hứa Thành vội vàng trả lời, khóe mắt dư quang nhìn về phía Hạ Nhất Nhiễm, cô đưa lưng về phía bọn họ, vẫn không nhúc nhích.

Đồng Y Mộng, mở mắt rồi...

Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt, Đường Hạo Nam cũng sợ sệt, chìm vào thất thần trong phủ chốc, giây lát, từ trong thất thần khôi phục, vẻ mặt hết sức phức tạp, cái gì cũng chưa nói, lập tức rời đi.

Hạ Nhất Nhiễm xoay người khi đó, Đường Hạo Nam đã xuống bậc thang, gần như là chạy, hướng tới chiếc xe thương vụ tới đón bọn họ chạy đi, Hứa Thành cũng đi theo.

Anh một câu cũng không nói với cô liền đi, bỏ lại cô một người cùng một cái vali quần áo đứng đó, thất thần tại chỗ.

Lòng Hạ Nhất Nhiễm, hung hăng xé rách một phen.

Không sao đâu, vẫn lại là Đồng Y Mộng khỏe mạnh quan trọng nhất, người hôn mê hơn bốn năm, đột nhiên mở mắt, đây là kỳ tích, cô tại sao có thể ở phía sau ghen chứ?

Cô còn phải tiếp tục vì Đồng Y Mộng cầu phúc, hi vọng cô ấy bình an tỉnh lại mới đúng...

Hạ Nhất Nhiễm kéo vali, đờ đẫn nghĩ như vậy, hai mắt trống rỗng, mấy ngày nay cùng Đường Hạo Nam sớm tối ở chung, lại vẫn rành rành trước mắt.

Ngồi ở trong xe taxi, cô đeo tai nghe, nghe nhạc, thất thần nhìn phong cảnh ngoài của sổ xe chớp lóe rồi biến mất, suốt quãng đường ngồi trên xe, cả người trống rỗng, cái gì cũng chưa nghĩ, lại giống như cái gì cũng đều nghĩ đến, đầu óc hỗn loạn hò hét, lòng cũng loạn như xoắn xuýt chỉ gai.

Đường Hạo Nam chạy tới bệnh viện khi đó, bác sĩ đã vì Đồng Y Mộng làm xong hết các kiểm tra, kết quả kiểm tra còn chưa có.

Đồng Y Mộng lại vẫn giống như trước đây một dạng, an tĩnh nằm trong phòng bệnh giống như thế giới cổ tích kia, Đường Hạo Nam nhìn cô ta, một cỗ cảm giác có tội dâng lên, trái tim giống lưng đeo Thập Tự Giá ngàn cân, áp lực đến không thở nổi.

Đờ đẫn đến gần, ở bên giường ngồi xuống, anh nghiêng người, một đôi con ngươi che kín đau thương càng lúc càng thâm trầm, ngón tay thon dài hơi chút run rẩy chạm vào bàn tay khô gầy của người nằm trên giường kia.

"Mộng Mộng..." Giọng Đường Hạo Nam giống như từ yết hầu trong miệng cố nặng ra, khô khốc mà cứng ngắc, ít đi thâm tình, hơn vài phần bất đắc dĩ cùng phiền muộn.

Đồng Y Mộng vẫn đang không nhúc nhích, giống người chết.

"Mộng Mộng, em tới cùng là muốn tỉnh lại hay không?" Đường Hạo Nam cười khổ, nhẹ giọng nói, trong con ngươi đen phản chiếu hình ảnh của Đồng Y Mộng, trong đầu hiện lên cô bé đã từng như thiên sứ kia.

Trước kia, anh tin tưởng chỉ có xảy ra kỳ tích, ở bên cạnh đợi hơn bốn năm, một mực chờ cô ta tỉnh lại.

Hiện tại, dường như không kiên định như vậy nữa rồi...

Tháng năm dài dằng dặt, một người chờ đợi không có khả năng thực hiện chuyện cổ tịch, là cô độc, vạn phần phiền muộn...

Đường Hạo Nam rất sợ, sợ kiên trì không xong, sợ từ chút bị Hạ Nhất Nhiễm cuốn hút, thậm chí sợ Đồng Y Mộng tỉnh lại!

Anh vậy mà đang sợ cô ta tỉnh lại!

Điên rồi!

Đường Hạo Nam bị cái nhận thức này làm cho giật mình, một đôi mắt thâm sâu lóe ra ánh sáng, "Mộng Mộng, em muốn tỉnh lại, em nhất định phải tỉnh lại! Anh yêu cũng chỉ có em!" Anh trầm giọng nói, âm thanh có phần lớn, tốc độ có chút dồn dập, giống như đang cực lực đuổi đi đi những cái ý nghĩ không nên có kia, cũng là đang đối với Đồng Y Mộng kiên định lòng chính mình!

Theo phương diện tâm lí học, cái này gọi là che dấu chột dạ.

Sau khi nói xong mấy lời này, Đường Hạo Nam rời khỏi phòng bệnh.

Anh mới vừa đi không lâu, từ trong góc rẽ hành lang đi đến một người mặc quần áo y tá, nhưng người này cũng không phải y tá bình thường chăm sóc cho Đồng Y Mộng, bà ta đẩy cửa vào.

Người phụ nữ kia mang theo khẩu trang đến gần mép giường, Đồng Y Mộng, mí mắt chớp chớp.

"Nghe nói con muốn tỉnh lại? Con à..." Giọng người phụ nữ kia trầm thấp vang lên, bà ta cong người, đem cách tay gầy như que củi của Đồng Y Mộng bỏ vào trong chăn.

"Con mau mau chòng tỉnh lại, Đường Hạo Nam gần đây cùng Hạ Nhất Nhiễm cực kỳ thân mật, bọn họ ở Bắc Kinh chơi mấy ngày, có người lại vẫn nhìn đến Đường Hạo Nam tối hôm qua đi tiệm thuốc mua thuốc tránh thai rồi... Ta thấy bọn họ đã..." Khẩu trang của người phụ nữ kia không có kéo xuống, thấp giọng nói, người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích.

"Haizzz... Con nếu mà còn không tỉnh lại, ta thực sợ bọn họ cùng một chỗ, đến lúc đó Hạ Nhất Nhiễm mang thai, chỉ sợ hôn nhân của bọn họ liền không bỏ được rồi! Mộng Mộng, con mới đúng là bạn gái Đường Hạo Nam, con sao lại có thể chịu được bọn họ cùng một chỗ?" Người phụ nữ kia tiếp tục đối với người thực vật đang nằm đó kích thích nói, một đôi mắt gian xảo nhìn chằm chằm đứa con gái riêng của mình.

Không có ánh mắt thương tiếc.

"Chỉ cần con tỉnh lại, Đường Hạo Nam hẳn không lại cùng với Hạ Nhất Nhiễm! Mộng Mộng, con phải đoạt lại những thứ thuộc về chính mình!"Người phụ nữ kia lần thứ hai kích thích, hi vọng cô ta mau chóng tỉnh lại.

"Ta còn nghe nói, Đường Hạo Nam hiện tại cực kỳ hướng về Hạ Nhất Nhiễm! Hạ Nhất Nhiễm xin từ chức bị Đường Hạo Nam bác bỏ rồi ! Hiện tại xem ra, hai người là thật muốn cùng một chỗ rồi ! Mộng Mộng, mẹ không thể bại lộ thân phận chính mình, mẹ đi trước, con gái, con nhất định phải tỉnh lại..." Người phụ nữ kia nói xong, giọng nói có chút nghẹn ngào, kéo khẩu trang xuống, cuối xuống, tại trên trán trơn bóng Đồng Y Mộng, hôn lên, rồi mới vội vàng ra khỏi phòng bệnh.

Bà ta tránh đi CCTV, lặng yên không một tiếng động biến mất ở tại chỗ rẽ.

Trong phòng bệnh không có động tĩnh, trên giường bệnh Đồng Y Mộng, mí mắt chớp chớp, rồi sau đó, một đôi mắt hạnh chậm rãi mở ra, nhìn chằm chặp trần nhà hồng nhạt, hai tay giấu ở trong chăn, sớm nắm chặt thành quyền.

Hận ý sâu sắc, từ trong hai tròng mắt chớp lóe rồi biến mất.

Mấy lời vừa rồi của người phụ nữ kia, chọc thẳng vào tổ kiến trong lòng cô ta!

Bọn họ, vậy mà muốn cùng một chỗ!

Cửa phòng bệnh truyền đến động tĩnh, cô ta lập tức đóng lại hai mắt, trên mặt hận ý giây lát khôi phục thành bình tĩnh giống như chết...

Là y tá tiến vào kiểm tra phòng, chỉ hơi chỉnh lại chăn, rồi đi ra ngoài.

Mà Đường Hạo Nam thì ở phòng làm việc của vị bác sĩ chính của Đồng Y Mộng, đang nghe bác sĩ trình bày kết quả kiểm tra.

"Ý của ông là, cô ấy thật sự có khả năng tỉnh lại? !" Đường Hạo Nam đang nghe bác sĩ nói, kết quả CT não bộ Đồng Y Mộng xong, kích động hỏi

"Đường tiên sinh, trên lí luận là như vậy. Đồng tiểu thư rốt cuộc có thể tỉnh lại hay không, vẫn còn xem ý chí của cô ấy, người gần đây nên đến thăm cô ấy nhiều hơn, nói nhiều lời để cho cô ấy cảm động, có thể đem cô ấy thức tỉnh." Vị bác sĩ nam đẩy đẩy gọng kính, trầm giọng nói.

Lòng Đường Hạo Nam, giật mình, ngược lại, gật gật đầu.

Không có hưng phấn hoặc kích động, tâm tình trầm trọng rời khỏi bệnh viện, mới vừa lên xe, liền đốt thuốc lá, hung hăng hít khói đặc.

Hứa Thành ngồi ở chỗ kế bên ghế lái nhìn ra được tâm tình Boss nhà mình không tốt, anh khi tâm tình phiền muộn thời điểm, sẽ hút thuốc, bình thường rất ít như vậy.

"Ông chủ... Tôi đã điều tra rõ chuyện người bảo tôi làm, năm đó, Hạ gia quả thật muốn cùng Từ Quốc Đống hợp tác, đêm đó, Từ Quốc Đống đúng là ở khách sạn kia..." Hứa Thành thật cẩn thận báo cáo rõ ràng chuyện Đường Hạo Nam trước để cho anh ta điều tra, tình hình thực tế Hạ Nhất Nhiễm cùng anh phát sinh quan hệ một đêm kia.

Đang nghe đến lời Hứa Thành nói xong, Đường Hạo Nam mạnh ấn rớt tàn thuốc, đem nữa điếu thuốc còn lại ngậm vào trong miệng, hung hăng dùng lực nhấm nuốt!

Mùi vị đắng mà chát này, kích thích đầu lưỡi, dọc theo yết hầu, lan tràn khắp cuốn họng, liền ngay cả một lòng đều là vừa đắng vừa chát...

Mọi người ngủ ngon ~!~

Quảng cáo
Trước /210 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Kí Ức Về Một Thiên Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net