Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vô Ưu trên lưng hắn ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Mặc kệ, nếu hắn biết nhà cô cứ việc cho hắn đưa về.
Đi được một đoạn thì Dương Quân Nguyên nghe được có tiếng người kêu.
- Tâm Nhi...!
Hắn nghĩ không lẽ là tìm Băng Tâm, bèn đi về hướng tiếng kêu.
Hắn thấy một thiếu niên một thân bạch y đang không ngừng nhìn xung quanh tìm kiếm, đồng thời miệng kêu Tâm Nhi.
Dương Quân Nguyên nhận ra đó là Nguyệt Thiên Dương con trai út của Nguyệt Diên Đức, hắn đã có dịp gặp mặt vài lần.
Hắn vội hô.
- Thiên Dương!
Nguyệt Thiên Dương nhìn lại thấy Dương Quân Nguyên, lập tức hoảng sợ vội chạy lại quỳ xuống hô.
- Hoàng thượng vạn tuế...!
Chưa cho hắn hô xong, Dương Quân Nguyên đã vội nói.
- Đừng đa lễ như vậy.
Đây không phải hoàng cung.
Đứng lên đi!
Nguyệt Thiên Dương tạ ơn rồi đứng dậy, nhìn thấy sau lưng Dương Quân Nguyên đang cõng là Vô Ưu, bèn hoảng hốt hô.
- Tâm Nhi? Sao...!
Dương Quân Nguyên ra hiệu cho hắn đừng đánh thức nàng, nhỏ giọng nói.
- Nàng vừa cứu trẫm.
Mất sức nên mệt ngủ một lát, đừng đánh thức nàng.
Nguyệt Thiên Dương gật đầu, vội nhẹ nhàng đỡ Vô Ưu đang ngủ gà ngủ gật trên lưng Dương Quân Nguyên xuống, cho cô nằm ngay ngắn dưới gốc cây đại thụ.
Rồi lấy trong người ra đạn tín hiệu bắn lên bầu trời.
Sau đó chỉ việc chờ người đến.
Hắn hỏi Dương Quân Nguyên.
- Hoàng thượng! Tại sao người lại ở đây? Và vì sao gặp được Tâm Nhi?
Dương Quân Nguyên bèn kể sơ lược lại quá trình.
Hắn ở trong cung nhàm chán nên ra ngoài săn thú dạo chơi.
Không ngờ mãi mê đuổi theo một loài chim lạ đẹp mắt, mà lạc với cận vệ và bị trượt chân xuống vực thẫm.
Cũng may mà Vô Ưu cũng vô tình bị rơi xuống nên cứu hắn một mạng, rồi cõng hắn lên.
Kết quả là cô kiệt sức mà ngủ.
Nguyệt Thiên Dương nghe xong, cũng tươi cười nói Tâm Nhi đối với ai cũng rất nhiệt tình.
Trong khi chờ người đến, Dương Quân Nguyên hỏi về lai lịch của Vô Ưu.
Nguyệt Thiên Dương bèn kể những gì mình biết cho hắn nghe.
Nghe xong, Dương Quân Nguyên thương xót cho hoàn cảnh của Nguyệt Băng Tâm.
Hắn quyết định sau khi về cung sẽ ban thưởng cho nàng hậu hĩnh, nhưng ban thưởng gì thì hắn cũng chưa nghĩ ra.
Chợt hắn nhìn thấy xa xa có hai người chạy lại, đó không ai khác là Nguyệt Thiên Lan cùng Nguyệt Thiên Tuyết.
Hai người họ thấy Dương Quân Nguyên cũng hoảng sợ vội chạy lên hành lễ, nhưng hắn đã ngăn lại.
Hai chị em nói là thủ lĩnh cẩm vệ quân Tần tướng quân cùng thống lĩnh cẩm y vệ Hàn tướng quân đang tìm hắn.
Bọn họ giữa đường gặp nhau, cũng nhờ hai bên giúp tìm kiếm lẫn nhau.
Không ngờ Băng Tâm cùng hắn lại ở chung một chổ.
Nguyệt Thiên Lan bèn lấy đạn tín hiệu bắn lên trời.
Một lúc sau, hai thủ lĩnh và binh lính đã tới.
Vội vàng chuẩn bị xe ngựa đưa Dương Quân Nguyên về hoàng cung.
Nhưng hắn không chịu, hắn muốn đến nguyên soái phủ một chuyến, chờ chừng nào Vô Ưu tỉnh lại sẽ trở về hoàng cung.
Chịu thôi, hắn là hoàng đế đâu ai dám cãi.
Trở về Nguyệt gia, uống chưa được hết chung trà thì Vô Ưu tĩnh lại.
Nhưng cô nói còn mệt nên cần nghĩ ngơi, bảo Dương Quân Nguyên trở về.
Tuy không được gặp mặt, nhưng nghe cô đã tĩnh hắn cũng không tiện ở lại thêm, đành phải trở về hoàng cung.
Hắn vừa đi khỏi thì Vô Ưu đã ló mặt ra.
Thật ra, khi cô tĩnh lại thì không có gì nữa rồi.
Chỉ là nghe hai chị em Thiên Lan và Thiên Tuyết nói Dương Quân Nguyên là Hoàng đế cô mới tránh mặt hắn.
Ai biết hắn là nghĩ như thế nào? Biết đâu hắn lại nổi hứng bắt cô vào hoàng cung phong làm phi tử thì phiền.
Điều này hai chị em Thiên Lan cũng cảm thấy có lý, thấy thái độ của hoàng đế đối với Vô Ưu họ cũng lo sợ.
Nếu chỉ ân nhân cứu mạng thì không cần phải ân cần như vậy.
Bèn kết hợp với cô đuổi hắn về.
Nguyệt phu nhân đầu đã hai thứ tóc, sao không nhìn ra mấy chị em dở trò chứ.
Nhưng bà cũng không trách cứ, thấy thái độ của Dương Quân Nguyên hôm nay bà cũng lo sợ cho Vô Ưu.
Tuy hắn là một hoàng đế tốt nhưng hoàng cung lại là nơi ăn thịt người không nhã xương.
Bà không muốn bất kỳ đứa con gái nào của bà phải đi vào nơi ấy.
Dù là nghĩa nữ cũng không.
Chính vì thế mà năm xưa giữa tiên hoàng và Nguyệt Diên Đức bà đã chọn Nguyệt Diên Đức.
Nhưng những điều này thì Vô Ưu không biết, mà cũng không muốn biết.
Cô đang suy nghĩ làm sao có thể đi ra khỏi nhà tìm mảnh vỡ, cũng đồng thời tránh Dương Quân Nguyên tìm cô phiền phức đây.
Và cơ hội của cô cuối cùng cũng đến.
Một lúc sau, Nguyệt Thiên Thạch từ chiến trường chạy về, cả người đầy vết thương và chật vật nói cha và đại ca nhị ca bị địch quân vây trong một yêu trận kỳ quái, chưa rõ sống chết.
Khiến cả nhà đều lo lắng sợ hãi.
Nhưng là dòng dõi nhà tướng nên họ cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh, bàn bạc tìm đối sách.
Cuối cùng, quyết định Nguyệt Thiên Thạch cùng Nguyệt Thiên Dương sẽ cùng ra ngoài đó xem tình hình thế nào để nghĩ cách cứu người.
Vô Ưu nhân cơ hội cũng đòi đi theo, cô đưa ra 108 lý lẽ, cuối cùng cũng thuyết phục được họ cho cô đi.
Ai...đúng là mệt thiệt.
Dương Quân Nguyên vừa trở về không bao lâu cũng đã nhận được tin hồi báo từ chiến trường phía Bắc.
Dương Diên Đức cùng hai con đã bị địch quân vây trong một yêu trận kỳ quái, không thoát ra được, sống chết chưa rõ, xin hắn cho viện binh tới tiếp viện.
Hắn tức giận đập bàn mắn Bắc Hạ thật quá đáng.
Sau đó hắn triệu tập các vị đại thần cùng bàn bạc đối sách ứng phó.
Hắn cũng không quên, Vô Ưu vừa mới cứu hắn còn chưa hồi phục sức khỏe, nếu hay tin này không biết sẽ ra sao? Hắn cho người mang một ít thuốc bổ trân quý đến ban thưởng cho nàng, đồng thời hỏi xem tình hình của nàng.
Hắn suy nghĩ cả đêm, mới quyết định sẽ phong nàng làm phi tử.
Từ lúc ra về hắn không lúc nào mà không nghĩ đến nàng.
Lúc nàng trêu đùa hắn, lúc nàng cho hắn ăn lê, lúc nàng cõng hắn lên vách núi với tấm thân nhỏ bé nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
Rồi lúc hắn cõng nàng trên lưng nhẹ tựa một con mèo.
Hắn cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn lấy ra chiếc khăn nàng đưa cho hắn.
Ngửi mùi hương trên đó, thật thanh khiết thoải mái.
Đó cũng là mùi hương đặc trưng của nàng, hắn cũng có rất nhiều phi tử nhưng không ai có một mùi hương khiến hắn thoải mái như vậy.
Hắn quyết định sẽ giữ nàng bên cạnh hắn.
Nhưng làm hắn thất vọng rồi, người đi ban thưởng trở về báo lại là khi nghe tin Nguyệt nguyên soái gặp nạn, nàng và hai anh đã cùng ra chiến trường rồi, không biết chừng nào sẽ quay lại.
Hắn không khỏi rung sợ, chiến trường nguy hiểm, thân gái dặm trường, liệu nàng có gặp nguy hiểm hay không? Nếu lỡ...hắn thật sự không dám nghĩ tới.
Bây giờ, hắn chỉ mong cho nàng bình an trở về thôi.
Vô Ưu đúng là liệu việc như thần, nhờ vậy mà cô thoát được một việc phiền phức.
Đến chiến trường, Thiên Thạch dẫn họ đi gặp Thiên Cát.
Sau đó, cả bốn người cùng đến nơi yêu trận giam cha mình.
Đến nơi, mọi người nhìn thấy mây đen dày đặc, sắm sét đầy trời không khỏi lo lắng.
Vô Ưu còn cảm nhận được âm khí rất nặng.
Cô hỏi Vạn Mị đây là trận gì? Vạn Mị nói phải đi vào trong mới biết.
Vô Ưu bèn dẫn đầu xong vào trong, cả ba người sợ cô gặp nguy hiển cũng xong vào.
Nhưng vừa vào bọn họ đã bị rất nhiều yêu ma quỷ quái tấn công, phải chiến đấu bảo vệ bản thân.
Còn Vô Ưu thì lại chẳng thấy gì, cô thấy tự nhiên ba anh em rút kiếm đánh lung tung không hiểu ra làm sao.
Vạn Mị bảo cô cứ mặc kệ họ đi tiếp vào trong.
Cô cảm thấy càng đi vào trong âm khí lại càng nặng, có lúc lại có một luồng gió lạnh buốt xẹt qua người, khiến cô không khỏi rùng mình.
Cô chợt thấy phía xa hình như là ba người Nguyệt Diên Đức, vội chạy lại chỗ họ.
Cô thấy ba người họ đang đánh nhau với mấy luồng gió lâu lâu xẹt qua lại xẹt lại.
Cả người vô cùng chật vật, hình như cũng sắp kiệt sức.
Cô vội chạy lại kêu lên.
- Nghĩa phụ, đại ca, nhị ca!
Nghe tiếng kêu, bọn họ quay nhìn lại thấy cô họ không khỏi giật mình.
Nguyệt Thiên Tường vội đón cô hỏi.
- Tâm nhi! Sao lại là muội?
Cô đáp.
- Tứ ca nói các người gặp nguy hiểm nên cùng Tam ca và Ngũ ca xong vào đây.
Mọi người không sao chứ?
Nguyệt Diên Đức hỏi.
- Con vào được đây còn ba tên tiểu tử kia đâu?
Cô trả lời.
- Vừa mới vào thì ba người họ chẳng hiểu làm sao đánh lung tung rồi, không biết bị làm sao nữa.
Mà vừa rồi con thấy nghĩa phụ và hai vị ca ca cũng vậy.
Các người thấy thứ gì sao?
Cả ba người kinh ngạc nhìn Vô Ưu, họ mới chợt để ý từ lúc cô đến đây bọn yêu ma quỷ quái không có tấn công bọn họ.
Thiên Hồ hỏi.
- Muội...muội không nhìn thấy gì sao?
Cô ngạc nhiên.
- Thấy gì là gì?
Thiên Tường tiếp.
- Ở đây có rất nhiều yêu ma quỷ quái đang vây lấy chúng ta.
Còn đưa tay chỉ xung quanh, Vô Ưu thật sự không nhìn thấy gì, nhưng cô cảm thấy âm khí nặng nề dày đặc.
Cô nói.
- Muội thật sự không nhìn thấy, chỉ cảm thấy không khí hơi ớn lạnh thôi.
.
Truyện Võng Du
Cả ba người vô cùng kinh ngạc nhìn cô.
Cô thấy họ vô cùng mệt mỏi bèn lấy trong tay áo ra một túi nước đưa cho họ.
Đó chính là linh thủy mà cô đã chuẩn bị trước.
Ba người họ bị vây ở đây đã ba ngày ba đêm, không ăn uống cũng không ngủ nghỉ, thật đã cảm thấy kiệt sức.
Nay có nước uống thì còn gì bằng.
Ba người họ uống xong cảm thấy vô cùng sảng khoái, bao mệt mỏi đều tan biến hết.
Tinh thần cũng phấn chấn lên.
Họ hỏi đây là nước gì mà thần kỳ vậy? Cô chỉ nói là chỉ là nước bình thường, chắc do họ mệt quá nên thấy nó thần kỳ đó thôi.
Ba người dĩ nhiên là không tin, họ là cáo già chinh chiến nhiều năm chuyện gì mà chưa thấy qua.
Nhưng Vô Ưu không nói họ cũng không ép.
Sau đó, Vô Ưu dẫn họ ra ngoài.
Đi bên cạnh Vô Ưu họ nhìn thấy bọn yêu ma cũng chỉ đứng đó không dám đến gần, càng kinh ngạc hơn về cô.
Dĩ nhiên là không dám đến gần rồi, trên người cô không chỉ có linh lực hộ thể, mà còn có âm dương khí tụ trận nữa.
Chúng cũng chỉ là do âm khí hình thành nếu dám đến gần cô sẽ bị hút vào, biến thành năng lượng cho cô.
Dù không có linh tính nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn phải có mà.
Thế là, cô dễ dàng dẫn họ ra ngoài cùng với ba người kia đang đánh với không khí, cô cũng lại kéo họ đi ra luôn.
Thoát ra một cách không tốn chút sức nào.
Mấy anh em Nguyệt gia nhìn cô mắt tỏa sáng tỏa sáng, muốn nhào lại khiên cô quăng lên quá đi.
Nhưng Nguyệt Diên Đức lại nói phải mau trở về tìm cách hóa giải yêu trận.
Vậy là họ cùng nhau trở về doanh trại..