Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bà thiếm Khuynh Nhu, Triệu thị. Bà ta thấy hai đứa trẻ vào quán mì ngồi ăn thấy quen quen, vội lại gần xem sao. Kết quả nhận ra là hai anh em Khuynh Nhu bèn sấn tới, thấy bà ta đi lại Vô Ưu bèn nói cho Kiến Dương.
- Ca ca cứ ăn tự nhiên, lát bà ta làm gì đừng để ý. Chúng ta không quen bà ta!
Kiến Dương không nói gì chỉ gật đầu rồi ăn mì. Triệu thị đi tới chống nạnh chỉ vào hai anh em mắn.
- Hai tên cẩu tạp chủng nhà các ngươi hôm nay cũng dám ra đây ăn mì sao. Có phải lại ăn cắp tiền của nhà ta nữa không? Khôn hồn mau trả lại đây nếu không bà đây sẽ cho bọn bây biết tay.
Giọng bà ta rất lớn, khiến nhiều người không khỏi nhìn lại xem là chuyện gì. Nhưng Vô Ưu và Kiến Dương thì vẫn cứ vô tư ăn mì, dường như người bà ta mắn không phải họ. Thấy hai anh em làm lơ bà, bà ta tức giận vỗ mạnh xuống bàn.
- Ta nói có nghe không hả? Mau trả tiền lại cho ta!
Vô Ưu giả vờ giật mình, nhìn bà ta chớp chớp mắt nói.
- Lão bà bà! Nãy giờ bà là nói chúng tôi sao?
Cô cũng cố ý nói thật lớn cho mọi người đều nghe. Bị làm lơ bà ta đã tức giận, bị gọi là lão bà bà càng tức giận hơn. Bà ta nổi điên hét lớn.
- Ta là nói hai tên cẩu tạp chủng nhà các ngươi. Đừng giả vờ ngu ngốc.
Vô Ưu cũng làm bộ tức giận đứng lên nói lớn.
- Này bà già! Ta nể bà lớn tuổi mắt mờ hồ đồ không chấp nhất với bà. Mà bà cứ mắn chúng ta là cẩu này cẩu nọ. Chúng ta có cha mẹ sinh ra đàng hoàng. Nếu bà nói như vậy chẳng khác nào mắn cha mẹ ta. Mắn ta sao cũng được, nếu dám mắn cha nẹ ta, ta nhất định phải đưa bà lên quan kiện bà tội vô cớ phỉ bán người khác. Hôm nay có các vị ở đây cũng có thể làm chứng cho ta!
Cô quay sang chấp tay nói với mọi người.
- Các vị hương thân, hai anh em tiểu nữ mới lại ngồi ăn một bát mì. Không biết bà lão hồ đồ này từ đâu tới mắn chúng ta xối xả, nói chúng ta ăn cắp còn phỉ bán cha mẹ tiểu nữ. Tiểu nữ hoàn toàn không quen biết bà ta. Hôm nay tiểu nữ phải đưa bà lão này đi gặp quan, mong các vị ở đây vì lẽ công bằng mà đứng ra làm chứng.
Mọi người đều chỉ trỏ bàn tán xì xào.
- Đúng rồi! Người ta không quen biết mà lại mắn chửi người ta. Đưa lên quan là đúng.
- Cũng không hẳn, biết đâu bà ta nói thật thì sao.
- Vậy không phải lên quan là biết rồi sao? Có thân thích hay không lên quan là có thể biết rõ mà. Trên đó đều có lưu lại hồ sơ.
Có một người nói nghe cũng rất có lý. Thật giả lên quan là biết ngay. Nên ai cũng gật đầu tán đồng việc đưa lên quan. Vô Ưu không khỏi cười thầm trong lòng. Đây là kết quả cô muốn a. Ba năm trước, hai anh em Khuynh Nhu đã bị đuổi ra khỏi Triệu gia thôn, tên trong tộc cũng đã bị xóa. Đã lập một hộ độc lập riêng, nên hồ sơ trên quan phủ anh em Khuynh Nhu là không có thân thuộc. Triệu thị mà còn cãi chỉ có bị phạt nặng thêm. Lần này lên quan Vô Ưu cũng thắng mà không lên quan Vô Ưu cũng thắng.
"Hừ...một bà thôn phụ cổ đại mà dám đấu với một quản lý kinh nghiệm hiện đại sao. Bà chờ kiếp sau đi!"
Vô Ưu không khỏi tự khen mình một chút. Mà đúng là Triệu thị không thể nói gì được. Lên quan thì bà chết chắc, tuyệt đối không thể lên quan. Bà nhìn xung quanh mọi người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, bổng bà thấy một người quen bèn kéo vị thôn phụ đó lại. Chỉ vào hai anh em Kiến Dương, nói là thôn phụ này có thể làm chứng bà chính là thiếm của bọn họ.
Thôn phụ nhìn hai người cũng cảm thấy quen mắt, nhưng cũng không dám khẳng định. Bởi hai anh em họ từ khi bị đuổi ra khỏi thôn liền không bao giờ bước chân vào trong thôn nữa bước. Chỉ có khi đi lên núi mới gặp họ, mà cũng chỉ là lướt qua không dám tiếp xúc gần. Nhưng thấy Triệu thị khẳng định, bà cũng muốn thử xem sao. Bà biết Kiến Dương là ngốc tử, chỉ cần hỏi hắn là biết ngay. Bà nhìn Kiến Dương hỏi.
- Con có phải là Kiến Dương không? Ta là tứ thẩm khi xưa ở cạnh nhà con đây? Con nhớ ta không?
Vô Ưu thật không ngờ là bà ta lại kéo thêm đồng bọn mà còn nhắm vào Kiến Dương khờ khạo nữa chứ. Nhưng không sao, cùng lắm là lên quan, cô cũng nắm chắc phần thắng khiến bà ta phải hối hận. Dù không làm gì được bà ta, cô cũng có cách khiến bà ta phải khổ sở. Bà ta có đứa con trai duy nhất là thằng " trẻ trâu" mà. Cô đã có sẵn kế hoạch trong đầu từ lâu nhưng chưa có dịp thực hiện thôi. Còn phải xem biểu hiện của bà ta. Cô khoanh tay thờ ơ xem bà ta như điều đó không có gì quan trọng. Khiến người dân càng đứng về phía Vô Ưu hơn.
Kiến Dương ngước nhìn thôn phụ từ tốn nói.
- Vị đại thẩm này đã nhận lầm người chăng. Tại hạ hoàn toàn không biết hai vị. Chúng ta từ nhỏ sống trên núi, không có người quen cũng không có thân thuộc. Lấy đâu ra mà tứ thẩm, ngủ thẩm. Xin hai vị tránh ra cho, đừng "thấy người sang bắt quàng làm họ". Hôm nay chúng ta có thể bỏ qua cho hai vị nhưng nếu lần sau tuyệt đối sẽ đưa lên gặp quan không khách khí!
Lời lẽ rõ ràng mạch lạc, làm sao giống một ngốc tử chứ. Đây rõ ràng là một thư sinh nho nhã lễ độ, nào giống với Kiến Dương ngốc tử. Vị tứ thẩm ấy không khỏi xấu hổ cuối người đáp.
- Xin lỗi! Xin lỗi! Là chúng ta nhận lầm người. Đã làm phiền hai vị công tử tiểu thư đây rồi. Thành thật xin lỗi.
Nói rồi lập tức kéo Triệu thị đi xa, mặc cho Triệu thị không cam lòng định nói gì nữa, nhưng người cũng đã bị lôi ra xa rồi. Vô Ưu cũng kinh ngạc nhìn Kiến Dương, " hết ngốc rồi sao?" Nhưng khi nhìn thấy môi của Kiến Dương không thấy vết cắn của cô tối hôm qua, cô đã có thể hiểu phần nào. Cắn cây thì nó mộc chân, cắn rắn thì nó thành người, nay cắn người thì người ta hết ngốc. Vô Ưu thề là từ nay về sau sẽ không tùy tiện cắn bất cứ thứ gì nữa. Không khéo biến ra cái loài quái dị gì nữa không biết.
Kiến Dương thấy biểu hiện của Vô Ưu lúc thì kinh ngạc, lúc thì hiểu rõ, lúc thì ai oán không khỏi bật cười. Xoa xoa đầu cô nói.
- Muội muội! Trả tiền! Chúng ta về thôi!
Vô Ưu không khỏi trừng mắt hắn. "Dám xoa đầu bà! Bà đây đẻ mi ra được đấy! Hết ngốc mà còn dám dấu bà! Lát nữa bà sẽ cho mi biết tay!" Đó là suy nghĩ lúc này của Vô Ưu, cô móc 4 đồng tiền ra trả hai tô mì. Rồi hai anh em đi về. Trên đường về cô vờ hỏi Kiến Dương.
- Ca ca hết ngốc từ lúc nào thế?
Kiến Dương cười đáp.
- Tối qua! Sau khi muội cắn ta.
- Vậy sao ca không nói cho muội biết sớm chứ?
- Ta cũng không biết giải thích như thế nào. Ngay cả ta cũng không hiểu rõ nữa là...chỉ là đột nhiên thông suốt mọi chuyện cũng không biết mình có phải là mình không nữa.
Vô Ưu cười nói.
- Là ai không quan trọng. Quan trọng là mình không làm việc trái với lương tâm, thương thiên hại lý là được. Ca nói đúng không?
Kiến Dương mỉm cười gật đầu. Dưới ánh nắng chiếu qua từng khe lá, cậu ta mỉm cười lên thật đẹp, Vô Ưu không khỏi thầm khen.
" Tên nhóc này lớn lên rất tuấn nha! Còn nhỏ tuổi đã như vậy. Lớn lên không biết sẽ giết chết bao trái tim thiếu nữ đây?"
Hai anh em lại tiếp tục đi, bổng từ đâu xuất hiện một bóng người chắn trước mặt Vô Ưu làm cô giật cả mình hét lớn. Kiến Dương vội lập tức che chở trước mặt cô, quát lớn.
- Ngươi là ai? Tại sao lại cản đường hai anh em chúng ta?
Người đàn ông nhìn hai người rồi cười hì hì nói.
- Vô Ưu. Nàng không nhận ra ta sao? Ta là Kim Nhân đây!
Kiến Dương định nói ở đây không có ai tên Vô Ưu thì Vô Ưu đã tiến lên trước nhìn người đàn ông nói.
- Ngươi là Kim Nhân? Là....
Cô định nói con rắn nhưng có mặt Kiến Dương ở đây nên cô sửa miệng.
- Là người tối qua?
Kim Nhân gật đầu, sau đó xoay tròn nói.
- Nàng thấy ta như vầy thế nào?
Vô Ưu nhìn hắn. Thân hình cao gần hai mét, cân đối, khuông mặt tuấn tú, tóc đen dài xõa xuống, mắt cũng biến màu đen luôn, ngay cả quần áo cũng màu đen luôn. Nhìn sơ qua giống một vị giáo chủ ma giáo yêu nghiệt nào đó trong phim kiếm hiệp. Kim Nhân biến hình người rất đẹp nha, nhưng vì Vô Ưu so nó với Vạn Mị thì thấy Vạn Mị đẹp hơn rất nhiều nên cô cũng không để vẽ đẹp của nó vào trong mắt. Chỉ đơn thuần là đánh giá. Cô gật đầu nói.
- Cũng không tệ lắm! Nhìn cũng được!
Kim Nhân không khỏi thất vọng, nó tưởng nàng sẽ mê mệt vì nhan sắc của nó chứ. Không ngờ nàng chỉ nói là không tệ thôi. Nó bi ai a bi ai, thất vọng a thất vọng. Nhưng suy nghĩ của nó Vô Ưu không thể nào biết được. Kiến Dương cũng ngạc nhiên hỏi.
- Hai người quen nhau?
Vô Ưu giới thiệu Kim Nhân với Kiến Dương, nói là mới gặp tối qua. Anh ta sống ở trên núi. Còn nói với Kim Nhân, Kiến Dương là ca ca cô. Vô Ưu chỉ chỉ vào người mình ý bảo là ca ca của thân thể này. Kim Nhân cũng hiểu rõ nên hai người cùng nhau chào hỏi, sau đó cùng đi về nhà. Kiến Dương và Kim Nhân trên đường cũng nói chuyện với nhau thật vui vẽ.
- Kim đại ca! Ta có thể gọi huynh như vậy không?
- Tất nhiên là được rồi. Ta cũng có thể gọi đệ là Kiến Dương đệ nhé!
- Được ạ! Đại ca sống trên núi này bao lâu rồi?
- Từ khi sinh ra ta đã ở trên núi rồi!
- Vậy huynh không sợ thú dữ sao?
- Chúng chẳng có gì đáng sợ cả. Ngược lại chúng sợ ta!
- Vậy hẳn huynh rất lợi hại!
- Cũng tạm được thôi.
- Sau này huynh có thể dạy đệ một ít không? Đệ muốn bảo vệ muội muội!
- Dĩ nhiên là được rồi!
- Cảm ơn đại ca!
- Đừng khách sáo!
Họ chuyện trò vui vẽ, khiến Vô Ưu cũng an tâm rất nhiều. Không ngờ con rắn này lại có tính tình tốt như vậy. Nhưng không được bao lâu thì cô nhìn thấy đàng xa có khói bóc lên cao, đó là hướng nhà của anh em Kiến Dương. Linh cảm có điều không ổn, ba người vội chạy nhanh về thì thấy túp lều của hai anh em đã cháy gần hết. Cô chạy lại cây cổ thụ nhìn về phía thôn thì thấy một bóng người đang lén lút chạy vào trong thôn. Không phải Triệu thị thì còn ai. Cô nghiến răng nói.
- Thật hay! Chúc mừng bà đã thành công chọc giận ta!
Kiến Dương lại gần ôm cô an ủi.
- Muội muội. Chúng ta sẽ xây lại căn nhà khác.
Kim Nhân cũng đứng bên cạnh nói.
- Có cần ta giúp gì không?
Vô Ưu nheo mắt nhìn bóng người khuất dần trong thôn, và cũng nhìn thấy thôn dân đứng ra xem lửa cháy, nhưng không ai làm gì. Chỉ có hai bóng người chạy vội lên, đó chính là Dương Tự cùng hộ vệ của hắn. Một lát cũng có vài người đuổi theo Dương Từ lên, có lẽ là để ngăn hắn lại thì đúng hơn. Vô Ưu không khỏi cười khẩy hỏi cả hai người Kim Nhân và Kiến Dương.
- Hai người thấy nhân sinh thế nào?
Kiến Dương đáp.
- Tình người như bọt nước.
Kim Nhân nói.
- Thua cả loài thú trong rừng!
Vô Ưu lại nói.
- Con người là vậy. Chỉ có điều hôm nay nhà chúng ta bị cháy họ có thể thờ ơ, nhưng mai mốt nhà họ bị cháy không biết sẽ ra sao nhỉ?
Cô lẩm nhẩm.
- Thật mỏi mắt mong chờ.
Nếu ai hiểu rỏ tính tình của Vô Ưu thì sẽ biết, lúc này đây là lúc cô tức giận đến cùng cực. Cô càng trở nên bình thản thì có nghĩa cơn bão lúc sau quét qua sẽ chừa lại thứ gì thì không biết được, cũng có thể là chẳng còn gì.