Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Vương Tiếu Vân, cô là người thiểu năng sao? Tự mình không thể đi bộ, muốn người khác dắt đi à?" Nói xong cô quay người, sửng sốt, cả người cứng ngắc, ngay cả biểu cảm trên mặt trong nháy mắt đông cứng.
Chỉ thấy vẻ mặt người tới thương xót nhìn cô, ngay cả hốc mắt cũng đỏ, mà Vương Tiếu Vân sợ hãi bụm miệng hô, anh ta.......anh ta làm sao sẽ xuất hiện ở đây, anh ta cũng không biết….
Lâm Vĩnh Mặc quay người, liếc Vương Tiếu Vân một cái, mặt mũi nhất thời thay đổi rất lạnh lùng. Ngay cả nụ cười cũng đổi thành cười lạnh: "Vương Tiếu Vân, tốt nhất cô nên cầu nguyện mình có một trái tim khỏe mạnh, dám tính toán chúng tôi, sẽ phải tiếp nhận sự trả thù của chúng tôi, hừ!"
Nói xong ôm cổ Hoàng Hân Nguyệt còn đang cứng ngắc đứng im tại chỗ, cũng không quay đầu lại, để lại một mặt run lẩy bẩy của Vương Tiếu Vân ở tại chỗ.
Lâm Vĩnh Mặc ôm Hoàng Hân Nguyệt lên xe, thắt dây an toàn cho cô, chính mình mới ngồi vào vị trí lái xe, lái xe tới một chỗ tương đối yên tĩnh, mới ngừng lại. Quay người phát hiện con mắt của Hoàng Hân Nguyệt không ngừng chảy ra nước mắt, chỉ nhìn anh ngây ngốc, anh ôm cổ Hoàng Hân Nguyệt khóc không ra tiếng, vẻ mặt đau lòng nhẹ giọng nói: "Hân Nguyệt, anh đã trở về. Sau này ai cũng không dám ức hiếp em nữa."
Hoàng Hân Nguyệt khóc một trận nước mắt nước mũi tèm nhem, nhưng mà vẫn ngơ ngác giật mình nhìn người trước mắt. Nếu như đây là một giấc mộng, xin ông trời hãy cho con ngủ mãi, mãi mãi cũng không cần tỉnh lại.
"Nha đầu ngốc, em thật là ngốc…….tại sao ngu ngốc như vậy….." Nói đến đây hốc mắt Lâm Vĩnh Mặc cũng đỏ, bảo bối Hân Nguyệt của anh, lại có thể chết thống khổ như vậy. Tại sao trước anh vẫn không phát hiện ra, người bên cạnh Hoàng Hân Nguyệt nhà anh kia là người bụng dạ khó lường như vậy. Anh vẫn không có phát hiện, nhất thời tự trách cộng thêm áy náy cũng khó giấu trái tim của anh.
"Vĩnh Mặc, ô ô..... Vĩnh Mặc, ô ô......." Cuối cùng Hoàng Hân Nguyệt oa lên ôm chầm Lâm Vĩnh Mặc khóc.
"Đừng khóc, ngoan, đã không sao!" Nói xong an ủi vỗ vỗ sau lưng cô, nhưng là trong lòng đã khó chịu muốn chết. Ngày hôm qua, anh bị sách ở thư phòng đập vào, ngủ một cái tới gần sáng. Tối ngày hôm qua ở thư phòng, là anh trai của anh cõng anh trở về phòng. Sáng sớm tỉnh lại, trong lòng vui mừng xa hơn nữa là khiếp sợ. Lúc tỉnh lại, anh đi khắp nơi tìm Hoàng Hân Nguyệt, lúc này mới biết được, lúc anh trở lại còn không có biết Hoàng Hân Nguyệt, cũng chính là khi đó Hoàng Hân Nguyệt cho anh nhìn một quyển tiểu thuyết kia. Trùng sinh.
Sáng sớm, cả người nhà cũng bị sắc mặt tái nhợt của anh dọa sợ. Mặc dù trong lòng có chút xin lỗi, nhưng là cũng không có ảnh hưởng tới tâm tình tốt của anh. Anh lập tức lái xe chạy tới tìm cô, coi như bị phạt mấy tờ giấy vi phạm, tất cả đều đáng giá.
"Vĩnh Mặc, anh........" Hoàng Hân Nguyệt vốn là đầu óc mơ mơ màng màng, nhất thời rõ ràng một cái, cô ôm Lâm Vĩnh Mặc thật chặt, run rẩy hỏi: "Anh cũng là trùng sinh trở về?" Sợ anh không hiểu, cô vội vàng tiếp tục hỏi: "Giống như trước kia em lấy "Cạn bể hoa" viết cho anh xem, bên trong giống y như trùng sinh?"
"Ừ." Lâm Vĩnh Mặc ôm cô vào lòng, trong lòng nặng nề thở ra một ngụm khí. Thật ra thì, trong lòng anh lúc này vừa mừng như điên vừa khiếp sợ, nhưng là đây tất cả cũng không quan trọng, quan trọng là Hân Nguyệt vẫn còn ở bên cạnh anh.
"Về sau không thể nhắc tới cái này với người khác, chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, hiểu chưa?" Lâm Vĩnh Mặc buông cô ra, hôn cái trán của cô, lời nói nhỏ nhẹ dặn dò.
"Ừ, thật xin lỗi. Vĩnh Mặc thật xin lỗi, là em hại chết anh, thật xin lỗi....." Trùng sinh trở lại nói xin lỗi việc làm trước kia của mình, cảm giác Hoàng Hân Nguyệt rất phức tạp, cũng rất áy náy.
"Đứa ngốc. Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến em. Lúc ấy chiếc xe kia tông tới, dĩ nhiên anh phải bảo vệ tốt cho em….. nhưng mà bà xã của anh, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến em. Hiện tại, chúng ta đã trở lại, đều phải chăm sóc mình tốt hơn. Trước tiên anh dẫn em đi bệnh viện kiểm tra cả người, được không?"
Lâm Vĩnh Mặc sợ hai người bọn họ trùng sinh, mà lại có tác dụng phụ gì. Thân thể xảy ra vấn đề gì, phát hiện sớm một chút, để cho còn chuẩn bị tâm lý. Dù sao, bọn họ cũng không chịu được đả kích nữa.
"Vĩnh Mặc—" Hoàng Hân Nguyệt lấy tay của anh đặt trên bụng của mình, cười chảy nước mắt nói: "Em có thể có đứa con, đứa bé này anh nên biết, là của anh____"
Lời còn chưa nói hết, đã bị Lâm Vĩnh Mặc hôn lên.
Chờ bọn họ đến bệnh viện làm kiểm tra, đã tới buổi trưa. Lâm Vĩnh Mặc ôm bảo bối Hoàng Hân Nguyệt đi ăn cơm, cả người trong trạng thái hưng phấn. Không nghĩ tới, anh trở lại mà có thể làm cha, cảm giác này thật tốt.
Thật ra thì, khi anh vừa tỉnh lại, cũng biết Hoàng Hân Nguyệt cũng đã trở lại rồi, nếu không ngày hôm qua cũng sẽ không đi tìm anh. Khi cô quyết định sinh đứa con, trong lòng anh rất là khiếp sợ, nhưng là bây giờ anh chân chính trở lại, đó chính là mừng như điên.
Vừa lên xe, Lâm Vĩnh Mặc vỗ nhẹ mông Hoàng Hân Nguyệt một cái, tức giận hỏi: "Ngày hôm qua thì người nào đẩy anh xa ra, hả?"
"Cũng không biết ngày hôm qua người nào đó cho em một khoản tiền, để cho em sinh hạ đứa con, hừ." Nói xong nặng nề hừ lạnh một tiếng, để tỏ vẻ bất mãn của cô. Lâm Vĩnh Mặc cười híp mắt chỉ vào cái trán của cô, thở dài một tiếng.
Mới vừa rồi bác sĩ nói cơ thể bọn họ đều rất khỏe mạnh. Hơn nữa Hoàng Hân Nguyệt đã nghi ngờ có thai 2 tháng 24 ngày, cũng đã nói, sự kiện kia đã xảy ra hơn hai tháng. Bọn họ cũng trùng sinh vào lúc này, thật là may!
Đến bây giờ anh ôm cả người ấm nóng của Hoàng Hân Nguyệt mới cảm nhận được chân thật, đây là thật, đây lại có thể là sự thật.