Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cần tôi làm cái gì?" Lưu Hoa ngẩn người, ngay sau đó khôi phục thành bộ dáng nghiêm trang hỏi, đường đường là cậu hai của tập đoàn Lâm thị lại bị người tính kế, đó không phải là chuyện có thể đùa giỡn.
"Ngày đó gặp chuyện không may, theo ghi chép và dấu vết qua lâu như vậy khẳng định bị người có tâm cố tình xóa sạch, cái này là vừa lấy được tài liệu, anh xem một chút." Lâm Vĩnh Mặc đưa văn kiện trong tay cho Lưu Hoa, Lưu Hoa nhận lấy lật xem, nhíu mày một cái.
Kiếp trước, Lâm Vĩnh Mặc không hề suy nghĩ nhiều như vậy, anh cho rằng anh và Hoàng Hân Nguyệt chẳng qua chỉ là uống rượu say, cho nên hai người mới ở chung một chỗ.
Thế nhưng sau này lại có người cầm hình đến uy hiếp anh, anh mới phát hiện chuyện không giống như anh tưởng tượng đơn giản như vậy. Khi anh muốn truy xét lại tất cả, lại xảy ra tại nạn xe cộ, cho nên chỉ có thể bỏ mặc.
Hiện tại trùng sinh trở lại, rất nhiều chuyện anh đã biết một phần lớn chân tướng, hiện tại chỉ thiếu mỗi chứng cứ mà thôi.
"Anh Hoa, gần đây anh cũng biết đó, có người cầm hình đi uy hiếp mẹ của em. Người trong hình là em và vợ em, ngày đó phát sinh chuyện chính là ở quán bar Khải Lạc."
Lưu Hoa kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, cậu ta gặp vợ có một lần, dáng dấp cũng nhỏ nhắn, thanh tú. Như vậy chỉ có khả năng là cậu biết rõ chân tướng mới nguyện ý kết hôn cùng cô ta, hoặc chính là hai nhà vốn đã có ý tứ đám hỏi. Vậy thì không phải là cậu ta thích con gái nhà người ta rồi.
Lưu Hoa suy đoán chuyện thành sáu bảy phần, nhưng mà nghe lời tiếp đó của Lâm Vĩnh Mặc càng để cho anh lâm vào trong suy tư.
Lâm Vĩnh Mặc nói một ít chuyện tương đối quan trọng và vấn đề khả nghi với Lưu Hoa. Anh tin tưởng xuất thân là lính trinh sát như Lưu Hoa, nhất định có thể lần theo dấu vết, truy xét được một ít gì đó.
Nhiều năm như vậy, Lưu Hoa không chỉ là quan hệ hợp tác bạn bè, hơn cả là bạn tốt. Cho nên, Lâm Vĩnh Mặc rất tin tưởng Lưu Hoa.
"Chuyện mờ ám của nhà họ Lý rất nhiều, tôi cho rằng tất cả đều là tiền đặt cược, xem ra đã coi thường bọn họ rồi." Lưu Hoa làm người tổng phụ trách an toàn bên trong Lâm thị, xử lý một số chuyện khó giải quyết cũng không ít. Cho nên, tình huống bên trong này ít nhiều gì anh cũng biết một chút.
"Thương trường như chiến trường, mặc dù sớm muộn gì đều sẽ phát sinh những chuyện này, nhưng là không nghĩ tới cục diện này lại lớn như vậy. Lâm Vĩnh Mặc tôi tự nhận là không làm chuyện hèn hạ như vậy, thế nhưng "Tôi không phạm anh, nhưng anh cứ nhất định phạm tôi.""
"Được, chuyện này tôi sẽ tra giúp cậu một chút."
Lâm Vĩnh Mặc vỗ vỗ ngực của anh, cười nói: "Cám ơn, hôm nào đó em mời anh ăn cơm."
"Ăn cơm nói sau, gần đây con tôi rất nhớ cậu. Dĩ nhiên là nhớ thương quà tặng của cậu chứ không phải là cậu."
"Ha ha..... Mặc dù anh thường hay ghen, nhưng mà lời của con anh xem ra anh cũng rất ghi nhớ." Lâm Vĩnh Mặc lắc đầu bật cười, Lưu Hoa chính là một người không kiên nhẫn, tuy rằng hay ghen, nhưng mà lời của con ngược lại rất ghi nhớ ở trong lòng.
"Tất nhiên, tôi là ba của nó. Tôi không thương nó, ai sẽ thương yêu nó."
"Được rồi, được rồi. Ngày chủ nhật này, em sẽ dẫn vợ em đi đến nhà anh ăn cơm. Hắc, phải công nhận là rất lâu rồi chưa có ăn đồ ăn do chị dâu nấu, bây giờ nhớ tới lại chảy nước miếng." Mặc dù dáng dấp Lưu Hoa to con lực lưỡng, thô. Nhưng mà lại cưới được một người vợ dịu dàng như nước, làm việc nhà rửa rau nấu cơm rất ngon.
"Được rồi, ít buồn nôn đi. Nhớ không nên quên quà của con tôi là được. Tôi đi đây, bên kia cậu hãy tạm ngừng theo dõi hết tất cả đi với điều tra nữa, không nên rút dây động rừng." Lưu Hoa dặn dò mấy câu đã vội vội vàng vàng rời đi, có thể thấy được thật sự rất coi trọng chuyện của Lâm Vĩnh Mặc.
Sau khi Lưu Hoa đi, Lâm Vĩnh Mặc lập tức đóng cửa lại, hủy bỏ theo dõi Lý Hồng Vũ, còn có chuyện điều tra Lý gia. Hiện tại, giao cho Lưu Hoa, cũng chỉ có thể chờ tin tức.
Nhưng mà, nên phòng bị thì sẽ phòng bị, anh không thể nằm ở thế bị động, nếu như xuất hiện biến cố gì, chuyện này anh không chịu nổi được nữa. Kế tiếp cha mẹ còn có anh hai sẽ đi du lịch, mà bên cạnh họ luôn luôn phải có vệ sĩ đi theo. Chủ yếu là anh và Hân Nguyệt, cùng với cha mẹ vợ, xem ra chút nữa phải để Lưu Hoa phái một số người tới bảo vệ mới được.
Lâm Vĩnh Mặc dặn dò tiểu Lý mấy câu đã đến giờ tan làm. Dù sao bây giờ anh đang trong thời gian kết hôn, tuần trăng mật gì đó, còn có anh là ông chủ, ông chủ đều có thói quen bóc lột nhân viên, có được không.
Về đến nhà, thời điểm lái xe vào gara, trong nhà đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi. Thường thì vào lúc cơm trưa người trong nhà không được đông đủ cho lắm, cho nên cơm trưa trên bàn ăn nhà họ Lâm hơi vắng lặng. Khi Lâm Vĩnh Mặc đi vào, chỉ thấy mỗi ông nội Lâm và Hân Nguyệt vừa nói vừa cười ngồi ở trước bàn ăn.
"Chào ông nội. Bà xã hôm nay bảo bảo có ngoan ngoãn không?" Lâm Vĩnh Mặc đi lên phía trước, trên mặt toàn là nụ cười hạnh phúc, nhất thời chọc mù ánh mắt của ông nội.
"Được rồi, được rồi. Đi vào rửa tay đi." Nói xong quay đầu nhìn về thím Triệu mới vừa từ phòng bếp đi ra, nói: "Bà Triệu, cho thêm một bộ chén đũa nữa."
Lâm Vĩnh Mặc bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi, Hoàng Hân Nguyệt thì cười trộm, vào toilet rửa tay.
Cơm trưa chỉ có ba người, mẹ Lâm chạy đi công ty bồi ba Lâm, mà mỗi ngày Lâm Vĩnh Văn đều ăn trưa ở bên ngoài. Chỉ có bữa sáng và bữa tối người nhà mới gặp nhau một lần, đây cũng là điều tốt nhất rồi.
Bữa trưa từ trước đến giờ ông nội Lâm luôn cảm thấy vắng ngắt. Rốt cuộc hôm nay cũng có cảm giác hơi ấm rồi.