Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
  3. Chương 43: Bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân
Trước /144 Sau

Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 43: Bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Xem ra đều đã đến đông đủ”. Âu Dương Thần ôm eo Tuyết Nhi đi đến. Tất cả mọi người nghe thấy giọng của anh đều đứng lên, nhất là Lynda, cô ta nhanh chóng kéo thấp cổ áo xuống hi vọng có thể hấp dẫn Âu Dương Thần, thế nhưng lúc mọi người thấy Âu Dương Thần dẫn theo một cô gái thì liền lập tức hoá đá. Đây, đây … là Âu Dương Thần sao? Còn có cô gái kia là ai? Thật là xinh đẹp, tựa như là thiên sứ lạc xuống trần gian vậy. Mà Lynda thì mặt đầy oán hận nhìn Tuyết Nhi, vốn cô ta rất tin tưởng Âu Dương Thần sẽ bị mình quyến rũ thế nhưng lại không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện cô gái này, hơn nữa còn là người đẹp như vậy. Sắc mặt Lynda rất khó coi, đôi tay hung hăng nắm chặt quần.

“Anh Thần, mỹ nữ này là ai vậy? Cô ấy thật xinh đẹp!”. Cầm Vận là người phản ứng lại đầu tiên, chạy đến bên cạnh Tuyết nhi nhìn cô, đôi mắt tròn xoe xoay vòng, rất là đáng yêu. Nhìn tới mức khiến cho Tuyết nhi cảm thấy xấu hổ.

“Chị dâu em”. Âu Dương Thần đơn giản nói ra ba chữ nhưng lại như là một đạo sét đánh ba người đàn ông kia đến choáng váng. Lưu Phàm là người khoa trương nhất, cái miệng mở lớn tới nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Âu Dương Thần đã sớm biết bọn họ sẽ có phản ứng thế này, mang Tuyết nhi bình tĩnh ngồi xuống chủ vị, mà Tuyết nhi nhìn thấy Lưu Phàm thì rất kinh ngạc. Hoá ra Lưu Phàm là bạn của Thần, ách, thế giới này thật đúng là nhỏ. Vậy liệu anh có nói chuyện ở công ty với Thần không? Nhưng cô nhìn lại cách ăn mặc của mình hôm nay, có lẽ Lưu Phàm cũng không thể nhận ra mình đâu, nghĩ vậy cô liền thoáng an tâm một chút.

“Thế nào? Đều ngốc cả rồi sao?” Âu Dương Thần nhàn nhạt hỏi, nhìn nhìn ba người đã hoá đá, mà Linda thấy Âu Dương Thần nhìn về phía mình liền ngồi ngay ngắn lại nhưng Âu Dương Thần ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm khiến cô ta bị đả kích không nhẹ.

“Ách, Thần, giới thiệu một chút đi”. Vũ Hạ là người đầu tiên mở miệng nói chuyện. Lúc này Cầm Vận đã trở lại trong ngực Vũ Hạ, mắt vẫn nhìn Tuyết nhi.

“Đây là Tuyết nhi, vợ tôi”. Vẻ mặt Âu Dương Thần tự hào nói, ôn nhu nhìn Tuyết nhi: “Tuyết nhi, họ đều là bạn của anh, anh ta là Vũ Hạ”.

“Chào anh”. Tuyết nhi mỉm cười với Vũ Hạ.

“Chào em”. Vũ Hạ cũng mỉm cười đáp lại.

“Đây là vợ anh, Cầm Vận”. Vũ Hạ nhìn vợ vẫn còn nhìn Tuyết nhi liền biết Cầm Vận đã thích Tuyết nhi rồi.

“Cầm Vận, chào cô, cứ gọi tôi Tuyết nhi là được”. Tuyết nhi cũng rất thích cô gái nhìn qua còn rất trẻ mà đã là vợ người ta, cô khiến người khác cảm thấy mình rất thẳng thắn.

“Được, Tuyết nhi, gọi tớ là Vận nhi, bạn bè tớ đều gọi tớ như vậy, tớ rất thích cậu, chúng ta là bạn bè nha”. Cầm Vận rất thẳng thắn nói ra.

“Được”.

“Tôi là Lưu Phàm”. Lưu Phàm tự giới thiệu, hiện tại anh đối với Tuyết nhi không còn kinh diễm mà mà là hiếu kì. Cho dù cô thật sự rất đẹp nhưng để hấp dẫn được Thần thì không chỉ đơn giản đẹp là được.

“Chào anh”. Tuyết nhi có chút không tự nhiên, anh hiện tại là cấp trên trực tiếp của cô, thật sợ sẽ bị phát hiện.

“Mỹ nữ, chào em, anh là Mục Dật Phong, gọi anh Phong là được rồi”. Dật Phong hai mắt nhìn chằm chằm Tuyết nhi giống như muốn xuyên thấu cô, một đôi mắt lại bắt đầu phóng điện rồi.

“Chào anh”. Tuyết nhi vẫn lễ phép chào hỏi.

“Thu hồi ánh mắt cậu nếu không muốn ngày mai biến thành kẻ mù”. Giọng Âu Dương Thần đột nhiên vang lên. Tất cả mọi người đều bị doạ, nhất là Tuyết nhi, trừ một làn vào đêm hôm đó ra thì đây là lần đầu tiên cô thấy Âu Dương Thần không ôn nhu.

Người ở đây ai cũng biết là Âu Dương Thần đang nói ai nhưng người trong cuộc lại một bộ dạng vân đạm phong khinh, giọng điệu ung dung nói: “Không có mắt tôi làm thế nào tiếp tục phóng điện nha, Thần thật nhỏ mọn, cậu như vậy sẽ doạ mỹ nữ đó”.

Âu Dương Thần lúc này mới ý thức được là có Tuyết nhi ở đây, tay nhẹ nhàng vỗ tay Tuyết nhi, cười dịu dàng với cô, mọi người lại được một phen kinh ngạc, cái này…Đây là băng sơn nam Âu Dương Thần sao? Xem ra khối băng cũng có ngày bị hoà tan nha.

“Oa, anh Thần thật ôn nhu, Tuyết nhi, cậu cũng không biết anh Thần trước kia là một cái núi băng đâu, xem ra cũng chỉ có cậu mới hoà tan được núi băng này, không giống ai đó không biết tự lượng sức”. Cầm Vận nói xong còn khinh thường liếc mắt nhìn Linda.

Tuyết nhi nhìn theo ánh mắt của Cầm Vận cũng thấy Linda, chỉ thấy một cô gái thập phần quyến rũ đang dùng ánh mắt oán hận nhìn mình, cô cũng không để trong lòng, cô tin tưởng Âu Dương Thần. Cô cũng hiểu là Cầm Vận đang nhắc nhở mình liền nở nụ cười với Cầm Vận.

“Tuyết nhi, cậu đừng để Dật Phong làm cho sợ, anh ấy cứ như một tên Hoa Hồ Điệp, phóng điện khắp nơi, vẫn là anh Thần tốt, vừa nhìn liền biết là người chung tình”. Cầm Vận không chút e dè nói ra. Tuyết nhi nghe được liền muốn cười nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, dù sao cũng là bạn Thần, vẫn phải giữ cho anh ấy chút mặt mũi, đồng thời có chút bội phục Cầm Vận, thật là cái gì cũng dám nói, quả thật rất giống San San.

Mặt Dật Phong hoàn toàn đen lại, tại sao lại là Hoa Hồ Điệp, anh chán ghét Hoa Hồ Điệp, còn Lưu Phàm và Vũ Hạ thì cười ha hả, khoé miệng Âu Dương Thần cũng hơi nhếch lên.

“Cầm Vận, anh muốn giết em, không cho phép em lại nói anh là Hoa Hồ Điệp”. Dật Phong nổi giận, bộ dạng công tử văn nhã mất sạch chỉ còn lại biểu cảm muốn ăn thịt người.

Cầm Vận thấy biểu cảm của Dật Phong có chút sợ, vội rúc vào ngực Vũ Hạ, Vũ Hạ nhếch miệng cười, hôn lên tóc Cầm Vận, cưng chiều nói: “Cũng biết sợ, vậy sau này phải chú ý chút”.

Mà Dật Phong thấy biểu hiện của Vũ Hạ càng tức hơn nhưng lại không thể làm gì Cầm Vận, Vũ Hạ nhưng nổi danh sủng vợ đó, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng. Nghĩ đến còn có hai vị mỹ nữ ở đây, lập tức ho hai tiếng, nói sang chuyện của Tuyết nhi với Thần: “Hai người là lúc nào thành thế nhưng một chút tiếng gió cũng không lọt, xem ra tôi bỏ lỡ rất nhiều trò hay nha”.

“Đừng nói cậu, tôi làm việc ở toà nhà bên cạnh, thế nào cũng không thấy được Thần, cứ tưởng là bận công tác, ai biết người ta đang bận yêu đương, nhanh vậy đã có giai nhân làm bạn rồi”.

“Mấy người không có hỏi tôi”. Âu Dương Thần thản nhiên nói. Mọi người chán nản, hỏi cậu, kính nhờ, Âu Dương Thần cậu mỗi ngày đều làm việc điên cuồng, phụ nữ một cái liếc mắt cậu cũng không thèm nhìn, ai biết cậu cứ như vậy yên lặng yêu đương? A không không, còn chưa biết cậu có người yêu thì đã kết hôn. Hiếm thấy, quả nhiên là hiếm thấy.

“Tuyết nhi, cậu làm thế nào trói được anh Thần vậy, tớ thật tò mò”. Cầm Vận vội vàng hỏi một câu.

Tuyết nhi có chút xấu hổ, không biết trả lời câu hỏi của Cầm Vận như thế nào, Âu Dương Thần thấy Tuyết nhi khó xử liền nhàn nhạt đáp một câu “Hàng Long thuật”. Mọi người lại choáng, cậu là đang khen chính mình là nhân trung chi long (rồng trong biển người) hay là nói Tuyết nhi có bản lĩnh vậy? Tuyết nhi đột nhiên phát hiện, Âu Dương Thần là loại người không nói thì thôi, đã nói thì liền nổi tiếng đó. Còn Linda lại càng thêm oán hận nhìn chằm chằm Tuyết nhi, dựa vào cái gì mà cô có thể ở bên cạnh anh?

Quảng cáo
Trước /144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hôn Sau Mê Luyến

Copyright © 2022 - MTruyện.net