Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ngọc Hân
“Bảo bối Tuyết Nhi, rốt cuộc cậu đã quay lại, tớ nhớ muốn chết rồi.” Tuyết Nhi vừa vào công ty, San San lập tức tiến lên ôm lấy Tuyết Nhi, hai ngày nay Tuyết Nhi nghỉ ở nhà đúng là mệt chết cô rồi, hàng ngày giữa trưa không ai đi ăn cơm cùng cô, chẳng ai nói chuyện phiếm ngày trôi qua rất khó khăn, trong khoảng thời gian này ở cùng Tuyết Nhi đã thành thói quen, San San đúng là cảm thấy không có Tuyết Nhi thì không được.
“Ôi, bệ hạ, người muốn nô tỳ bị ngạt thở mà chết sao? Cũng không chơi kiểu phạt người như vậy đâu.” Tuyết Nhi thấy bộ dạng San San vô cùng lo lắng không khỏi trêu chọc.
“Đúng vậy lâu rồi không tới, trẫm đúng là nhớ và rất muốn khanh đó.” San San buông Tuyết Nhi ra, phối hợp dùng tay nâng phía dưới của Tuyết Nhi lên, trắng trợn đùa giỡn. Người xung quanh thấy hai cô gái này, không khỏi một trận mắc ói, có cả đám người kỳ thị Tuyết Nhi xấu xí.
“Tuyết Nhi, em đã trở lại à, thật không nghĩ tới Tiểu Huệ kia là người phụ nữ xấu xa làm trò ma quỷ, lừa gạt mọi người chúng ta, em bỏ qua nhé.” Một người phụ nữ bắt đầu lấy lòng Tuyết Nhi, dù sao Tuyết Nhi cũng là nhân tài rõ như ban ngày, nói không chừng sau này còn là nhân vật lớn của công ty nữa, cũng không thể vì chuyện lần trước mà phá hủy hình ảnh của cô ta.
“Đúng vậy, Tuyết Nhi, bọn tôi đều bị Tiểu Huệ lừa gạt, nhưng mà cũng may bây giờ Tiểu Huệ đã bị đuổi khỏi công ty rồi.”
“Á, có ý gì thế.” Tuyết Nhi nghe có chút sững sờ, chuyện này có mắc mớ gì đến Tiểu Huệ, thứ lỗi cho cô, Âu Dương Thần cũng chưa nói gì với cô cả.
“Tuyết Nhi, em không biết ư, Tiểu Huệ mới đúng là người trộm bản thiết kế của em hãm hại em, truyện của L,ê Q^uy Đ,ôn, những điều này tổng giám đốc đã điều tra ra, hơn nữa, công ty công bố bản thiết kế lần trước của em cũng phá sản rồi, còn tuyên bố những bản thiết kế lần trước là của em đó.” Một phụ nữ giải thích nói.
“Đúng vậy, bảo bối Tuyết Nhi, lần đầu tiên tớ cảm thấy tổng giám đốc mạnh mẽ như vậy, không tệ không tệ.” San San cũng cười nói.
“Cái gì mà mạnh mẽ, rõ ràng tổng giám đốc chính là rất anh hùng có được không,,,” xung quanh lại là một đoàn khen tặng Âu Dương Thần, lúc này Tuyết Nhi mới biết được Âu Dương Thần vì mình mà làm tất cả những việc này, trong lòng có một góc vô ý thức rung động, bao giờ anh cũng vì mình như vậy. Nhớ lại đêm qua anh nói chờ sau khi con cái trưởng thành, sẽ mang cô đi du lịch vòng quanh thế giới, Tuyết Nhi cảm thấy có chút mong chờ, đây chính là hạnh phúc cả đời của mình.
“A lô, xin chào.” Tuyết Nhi nhìn thấy dãy số xa lạ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn lễ phép nghe máy.
“Lăng Phỉ Tuyết, tôi là Lâm Hiểu, tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Lâm tiểu thư,,,, xin lỗi có chuyện gì không?” Trong tiềm thức Tuyết Nhi rất bài xích người tên Lâm Hiểu này, không phải chỉ có là vì lần ở nhà họ Diệp đó, còn có lần bị làm cho xấu hổ ở cửa hàng tổng hợp kia, tất cả đều làm cho Tuyết Nhi không muốn gặp lại người Lâm Hiểu này.
“Về chuyện của Diệp Phi, nên Lăng tiểu thư sẽ không ngay cả chút mặt mũi cũng không cho chứ.” Giọng điệu Lâm Hiểu có chút khinh thường.
“Được rồi.” Tuyết Nhi nghĩ tới Diệp Phi, là người anh chăm sóc mình hai năm, trong lòng làm thế nào cũng không đành từ chối. “San San, tớ đi ra ngoài một lát, giúp tớ trông chừng nhé.” Tuyết Nhi nói với San San.
“Ôi, bảo bối Tuyết Nhi, không phải cậu ra ngoài hẹn hò với người yêu nhà cậu đấy chứ. Làm sao cậu nhẫn tâm vứt bỏ tớ đây.” San San giả vờ đau lòng.
“Bớt buồn nôn đi, tớ đi đây.” Nói xong Tuyết Nhi cầm túi xách đi ra ngoài.
Tuyết Nhi đi tới, sao cứ có cảm giác hình như có người đi theo mình. Đúng lúc Tuyết Nhi muốn lấy di động ra gọi, đã bị một bao tải to trùm lên đầu, lại còn có mấy người đàn ông khiêng mình lên một chiếc xe. Cô liều mạng muốn chống lại nhưng tay chân đều bị trói chặt hoàn toàn không có sức lực, trong lòng Tuyết Nhi cực kỳ sợ hãi, mình cũng không đắc tội với ai, rốt cuộc là ai đây, cô rất muốn mở miệng hỏi, nhưng miệng bị nhét thứ gì đó, giọng nói phát ra chỉ là a a. Tuyết Nhi cố gắng làm mình tỉnh táo lại, nhớ tới chiêu thức lúc trước thầy giáo dạy kỹ thuật phòng thân, nghĩ làm sao để dùng nó.
“Ông chủ, tiểu thư Tuyết Nhi bị bọn áo đen bắt đi rồi.” Giọng Ám Dạ có chút run run, nghĩ tới trên đường hắn đối mặt chém giết với mấy chục tên trong bang phái mắt cũng không thèm nháy một chút, nhưng mà bây giờ vì gọi điện cho ông chủ lại không tránh khỏi phát run, ai kêu khí chất trên người ông chủ nhà mình khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa lần trước Ám Dạ chứng kiến cảnh Âu Dương Thần cầm tay Tuyết Nhi đi siêu thị mua đồ ăn, làm sao cũng thấy kỳ lạ thế nào ấy, từ khi đó hắn đã biết tiểu thư Tuyết Nhi có địa vị trong lòng ông chủ.
Ám Dạ đang chờ quyết định của ông chủ, nhưng đầu dây bên kia truyền đến tiếng đô đô như cũ, khỉ gió, ông chủ đã cúp máy rồi.
“Tổng giám đốc, mấy người phụ trách đã tới.” Thư ký cho rằng tổng giám đốc chuẩn bị ra ngoài đi họp.
“Hủy bỏ.” Âu Dương Thần chỉ để lại hai chữ rồi xông ra ngoài. Thư ký ngổn ngang trăm mối, đây là tình huống gì thế này, lúc nào cũng bộ dạng trời sụp xuống không ảnh hưởng thế nhưng tổng giám đốc lao ra ngoài như vậy, là muốn bắt đầu đại chiến thế giới sao?
Phía bên này, Tuyết Nhi bị kéo xuống, mấy tên kia lôi Tuyết Nhi trong bao tải ra, lúc nhìn thấy khuôn mặt của Tuyết Nhi, một người trong đám đó không khỏi mở miệng: “Ôi mẹ nó, người phụ nữ xấu như thế này còn dám bảo chúng ta ở trên.” Khóe miệng Tuyết Nhi không khỏi co rút. Ngoài ra vài người vừa nhìn thấy bộ dạng của Tuyết Nhi thì thất vọng một hồi, lúc nãy khi bắt người không nhìn hẳn hoi, bây giờ vừa trông thấy thật sự là quá thất vọng.
“Ừm,,,, ah.” Ý của Tuyết Nhi bảo bọn chúng kéo đồ trong miệng ra, một tên đàn ông nói “Lão tam, thượng cũng không tệ, hơn nữa cũng chẳng thượng vô ích, không phải đã trả nhiều tiền như thế cho chúng ta rồi sao? Lão tứ, chuẩn bị camera đi.”
“Lão đại, phụ nữ thối này có chuyện muốn nói.” Lão tứ thấy ánh mắt của Tuyết Nhi.
“Cởi ra đi, làm việc này phải để nó kêu lên, nếu không thì chẳng có tình thú.” Tên có râu khó khăn căn dặn nói.
Vâng ạ.
Tuyết Nhi thừa dịp lúc tên kia đi qua mở trói cho mình, hung hăng đá vào phần dưới của tên đàn ông, người gọi là Lão tam lập tức ngồi chồm hổm xuống bảo vệ thân dưới, miệng thét chói tai liên tục, Tuyết Nhi thừa dịp này trốn chạy, tên đàn ông râu ria lập tức đuổi theo, ngay cả Lão tứ vừa đi lấy camera cũng quay lại, thấy Tuyết Nhi chạy trốn lập tức xông lên bắt lấy cô. Tuyết Nhi chỉ ra được hai chiêu với tên Lão tứ kia, đã bị chế ngự, giờ phút này cô rất hối hận vì sao lúc trước không quyết tâm học thêm chút võ thuật, ngay cả chiêu phòng thân như thế thật sự là không đủ dùng rồi.
Giờ phút này Lão tam cũng đứng lên chạy qua bọn chúng. Cứ như vậy một cái tát vung lên mặt Tuyết Nhi “Đàn bà thối, dám đánh bố mày, chán sống rồi.” Trên mặt Tuyết Nhi xuất hiện bàn tay rõ rệt, cả khuôn mặt cũng sưng phồng lên. Lão tam xoay người nói với tên đàn ông có râu “Lão đại, trước tiên đưa người phụ nữ xấu xa này cho em. Mẹ nó.”
Lão đại và Lão tứ tỏ vẻ biết điều tiêu sái mở cửa, Lão tam hung ác nhìn Tuyết Nhi, giống như muốn ăn tươi cô luôn, Tuyết Nhi thấy Lão tam như vậy, rất hoảng sợ, bây giờ trong đầu cô đều là Âu Dương Thần, Âu Dương Thần có thể tới cứu mình hay không, cô chỉ biết là tuyệt đối không thể bị làm nhục, ngay lúc Lão tam muốn đánh về phía cô, Tuyết Nhi hung hăng đạp vào người Lão tam, Lão tam bị Tuyết Nhi đánh ngã, lại càng căm hận, hung hăng đẩy Tuyết Nhi, cứ như vậy Tuyết Nhi va chạm vào khối đá trên mặt đất, máu đỏ tươi từ trên đầu Tuyết Nhi chảy xuống, Lão đại và Lão tứ thấy một màn này muốn bỏ đi nhưng cũng không kịp rồi. Người kia chỉ bảo bọn chúng hủy hoại Tuyết Nhi, cũng không kêu bọn họ giết người, ngay lúc bọn chúng đang hoảng sợ, Ám Dạ tới nơi, mắt hắn chứng kiến một khắc kia khi Tuyết Nhi ngã xuống đất chảy máu, cực kỳ sợ hãi, ông chủ, sau đó thì ánh mắt đầy máu, hai ba chiêu đã làm cho mấy tên lưu manh kia ‘bảy hồn tám vía,’ lúc vừa định qua xem Tuyết Nhi, chỉ thấy ông chủ nhà mình cũng tới đây, lúc chứng kiến ánh mắt Âu Dương Thần muốn ‘hủy thiên diệt địa’ kia, Ám Dạ thầm than lần này mình thật sự xong đời rồi, chỉ sợ thành phố A sẽ hỗn loạn.