Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Linh Phan
“Diệp, Diệp Phi…” Bác sĩ chu kinh hãi nhìn Diệp Phi đột nhiên xuất hiện, thật ra lúc nhìn thấy Diệp Phi lão gia tử cũng cảm thấy hơi hơi bất an cùng sợ hãi, dù sao âm mưu tỉ mỉ thiết kế sắp đặt bị lộ. Nhưng mà tâm tình hư vinh to lớn quấy rối khiến ông không muốn đánh mất tự tôn trước mặt cháu trai duy nhất này.
“Không ai nói với cháu lễ nghi căn bản là khi bước vào phòng người khác cần gõ cửa sao?”.Lão gia tử cố giả bộ bình tĩnh nói.
“Ha ha”. Nhìn ông cụ tóc bạc trắng, nhìn người thân duy nhất, nhìn người dùng sức khoẻ của chính bản thân để lừa gạt mình, khiến mình không thể không hi sinh tình yêu của bản thân, ông nội, bây giờ vậy mà lại nói với mình lễ nghi căn bản là gõ cửa trước khi bước vào phòng người khác, Diệp Phi cảm thấy lúc này mình là cỡ nào châm chọc, như vậy không biết người có phải đang tự nói với mình thủ đoạn cơ bản chính là lừa dối cháu trai. Diệp Phi không khỏi cười lạnh hai tiếng.
“Ông nội, đây là chuyện người muốn nói với cháu à?”. Diệp Phi trầm giọng hỏi.
“…”. Diệp lão gia tử im lặng chống đỡ, hai ông cháu cứ giằng co như vậy, không ai nói chuyện.
“Này…Lão gia tử, vậy tôi về trước”. Bác sĩ Chu thật sự không thể tiếp tục chịu đừng tình cảnh hai ông cháu giằng co, hoảng hốt bỏ trốn.
Bác sĩ Chu đi rồi, không khí trong thư phòng càng lạnh hơn, thật lâu sau, Diệp Phi rốt cuộc cũng mở miệng: “Cháu sẽ huỷ hôn”. Nói xong câu đó, Diệp Phi liền nhấc chân hướng ra phía ngoài bước đi.
“Đứng lại”.
“Hôn lễ đã định vào tháng sau, vẫn sẽ tổ chức đúng ngày”
“Vậy sao? Cháu nghĩ nếu hôn lễ không có chú rể thì vẫn sẽ diễn ra thuận lợi”. Diệp Phi lạnh lùng nói.
“Cháu, cháu cái đồ nghiệp chướng này,…cháu không sợ…”
“Sợ, bây giờ cháu còn có chuyện gì phải sợ nữa, ông nội thân ái, ông còn có điều gì có thể uy hiếp được cháu đây? Diệp thị sao? Hay là tiếp tục dùng sức khoẻ của ông…đáng tiếc, tất cả đều vô dụng thôi”. Một câu cuối cùng, giọng điệu của Diệp Phi rõ ràng rất không tốt, ẩn chứa sự giận dữ ở bên trong.
“Cháu…cháu”. Lão gia tử nặng nề ngã xuống ghế, giờ phút này, lão gia tử có cảm giác từ nay về sau cháu trai của mình sẽ rời xa mình.
Diệp Phi nặng nề đóng cửa, vọt tới ga ra, một đường lái xe với tốc độ nhanh nhất. Nhớ tới những lời vừa mới nghe thấy, Diệp Phi cảm giác như đang bị cả vạn con côn trùng gặm cắn, thật khó chịu, người thân duy nhất của mình vì quyền lợi mà ép buộc mình bỏ rơi người con gái mình yêu nhất, đính hôn với người mà mình không thích, chẳng lẽ tiền bạc và quyền lực thật sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng tới mức phải hi sinh nhiều thứ như vậy,…Dựa vào cái gì chứ?”. Lúc này Diệp Phi có hi vọng có thể nhìn thấy Tuyết nhi biết bao, loại hi vọng này so với trước kia càng thêm rõ ràng, mãnh liệt.
“Thần, rõ ràng là ý của em thế mà lại khiến anh chịu oan. Em…
Nghĩ tới chuyện Trình Tâm hiểu lầm Thần, trong lòng Hân nhi thật khó chịu, mặc dù biết Trình Tâm là sợ mình tổn thương, muốn đòi công đạo cho mình
“Bà xã ngốc, anh đã là chồng của em, bất kể trắng đen oan ức gì, chồng em cũng sẽ thay em gánh lấy”. Âu Dương Thần buồn cười nhéo mũi Hân nhi.
“Nhưng mà…”
“Được rồi, bà xã, cả ngày nay mệt mỏi, nhanh đi tắm đi”
“Được rồi”. Hôm nay vừa xuống máy bay cô liền ra ngoài với San San, sau đó lại tới Âu gia, Hân nhi cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Hân nhi tắm rửa trong phòng tắm, một mình Âu Dương Thần ngồi trên giường suy nghĩ chuyện gì đó, đột nhiên chuông điện thoại reo, là điện thoại của Hân nhi. Âu Dương Thần lơ đãng cầm điện thoại lên nhìn, trên màn hình hiển thị “anh Phi”, Âu Dương Thần căng thẳng trong lòng, mấy ngày này đã quên trong thế giới của Tuyết nhi còn có người này, Âu Dương Thần rất nhỏ mọn, anh không muốn Tuyết nhi có bất cứ quan hệ gì với Diệp Phi, anh biết Diệp Phi là một sự tồn tại đặc biệt đối với Tuyết nhi, dù là Tuyết nhi của ba năm trước hay là Tuyết nhi bây giờ thì trong lòng đều có một vị trí riêng cho Diệp Phi. Thế nhưng Âu Dương Thần cũng không muốn làm mấy chuyện tiểu nhân mờ ám sau lưng, cái loại hành động mờ ám này anh rất khinh thường, bây giờ Tuyết nhi đã là vợ anh, anh còn sợ cái gì? Anh có đủ tự tin có thể khiến cho trong lòng Tuyết nhi chỉ có một người là Âu Dương Thần anh.
“Là điện thoại của em đang kêu sao?”. Hân nhi tắm rửa xong bước ra liền loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.
“Ừ”. Lúc này chuông điện thoại đã ngừng reo.
“Ai vậy?”. Hân nhi không để ý hỏi, tám chín phần mười là San San rồi.
“Diệp Phi”. Âu Dương Thần rất bình thường nhả ra hai chữ.
Tay đang lau tóc của Hân nhi ngừng lại một chút, anh Phi lại gọi cho mình rồi, xem ra mình nên nhanh chóng liên lạc với anh Phi, giải thích rõ với anh ấy, mình không hề có ý trách anh ấy.
“À, anh ấy có nói gì không?”
“Anh không nhận”
“Vậy ngày mai em sẽ gọi lại cho anh ấy, Thần, em muốn nói với anh Phi chuyện chúng ta đã kết hôn. Anh Phi vẫn luôn đối xử tốt với em, giống như là anh trai ruột của em vậy”
“Ừ, muốn anh đi cùng em không?”. Âu Dương Thần dịu dàng hỏi.
“Không cần đâu, lần sau chúng ta sẽ mời anh ấy ăn cơm, em sợ anh ấy nhất thời sẽ không thể chấp nhận được”
“Ừ, được rồi, bà xã, anh giúp em lau tóc”. Âu Dương Thần nói rồi cầm lấy khăn tắm, cẩn thận lau tóc cho Hân nhi. Đêm, đẹp như vậy.
“Ông chủ, phải làm thế nào bây giờ, không ai nghe máy, vị khách này say như vậy”
“Haizz, nhìn vị khách này thì chắc là có chuyện buồn nên mới uống nhiều như vậy. Tiểu Vân, trước tiên cô cứ cầm số tiền này rồi đưa anh ta tới một khách sạn nào đó nghỉ ngơi sau đó tan tầm đi”
Lúc này Diệp Phi đã say tới bất tỉnh nhân sự, ông chủ vốn muốn tìm trong danh bạ điện thoại của Diệp Phi một người rồi gọi đến đón Diệp Phi nhưng người ta lại không bắt máy. Đây cũng không phải là quán bar lớn, bình thường cũng không có nhiều khách, ông chủ cũng chỉ thuê một người pha chế rượu và vài sinh viên thêm giờ làm phục vụ, hôm nay lại vừa đúng là thứ hai, chỉ có hai người là ông chủ và Tiểu Vân, bời vậy không ai có thời gian lo liệu mấy chuyện này, bởi vậy ông chủ tốt bụng bảo Tiểu Vân đưa Diệp Phi đi tìm khách sạn.
“Chuyện này,…thôi được rồi”. Cô gái tóc ngắn nhìn người đàn ông tuấn tú lại có chút u buồn này, có cảm giác muốn tìm hiểu rõ, cả buổi ối anh ta chỉ buồn bực ngồi uống rượu như lại ưu nhã khiến người khác không dám quấy rầy.
“Ai da, thật là nặng chết người mà, cũng chỉ có cô nãi nãi tôi tốt bụng như vậy”. Tiểu Vân mất sức chín trâu hai hổ mới đưa Diệp Phi vào phòng khách sạn được, thầm than đúng là nam nữ khác biệt mà.
“Tuyết nhi, là em sao? Anh rất nhớ em”. Diệp Phi say mê ôm lấy Tiểu Vân mà hôn.
“Anh, anh, thả ra… thả tôi ra,không…”. Chẳng qua sức lực của Diệp Phi không phải là Tiểu Vân có thể cản.
“Tuyết nhi, anh yêu em”. Diệp Phi thâm tình thổ lộ, hoàn toàn không ý thức được mình đã thổ lộ sai người, mơ hồ một chút liền ngủ.
Tiểu Vân dùng sức xoa miệng, nụ hôn đầu tiên cứ mơ hồ mà bị cướp đi như vậy, nếu không phải nể mặt anh ta đang say rượu thì cô thật muốn tiến tới tát cho anh ta vài cái, đương nhiên cô cũng không khách khí, hung hăng tát Diệp Phi một cái, coi như cô nãi nãi tôi bị chó cắn, Tiểu Vân hung ác mắng sau đó tức giận bỏ đi.