Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Linh Phan.
“Chị, chị là tiên nữ sao?”. Tiểu Đông là đứa bé can đảm nhất, nhìn thấy nụ cười của Hân Nhi rất thân thiết liền lớn gan hỏi.
Giọng nói thanh thuý của trẻ con vang lên khiến mọi người xung quanh cũng bởi vì những lời này của tiểu Đông mà tự hỏi Hân nhi có phải là tiên nữ không?
“Tiểu thư Hân nhi, thật xin lỗi”. Mẹ Viện trưởng là người đầu tiên phản ứng được, vội vàng xin lỗi Hân nhi, sợ Hân nhi sẽ vì những lời tiểu Đông nói mà tức giận.
“Không sao đâu, Tiểu Đông, em hỏi chị có phải tiên nữ không à?”. Hân Nhi cười với Tiểu Đông.
Tiểu Đông, mẹ Viện trưởng rất kinh ngạc, cô sao lại biết đây là Tiểu Đông.
“Đúng vậy, tiên nữ đều rất xinh đẹp, chị còn đẹp hơn tiên nữ nên là đại tiên nữ”. Nhìn thấy Hân Nhi cười với mình, Tiểu Đông cảm thấy có một cảm giác thân thiết khó hiểu đối với Hân Nhi, cũng dúng cảm lại gần dựa vào người Hân Nhi, bàn tay nhỏ bé lôi kéo quần áo của Hân Nhi.
“Ha ha, vậy đại tiên nữ tỷ tỷ phát quà cho mấy đứa được không?”
“Thật tốt”.
“Được ạ”. Các bạn nhỏ đều vui vẻ đáp, không còn cảm giác sợ hãi như vừa nãy, thật ra là bởi vì Tiểu Đông lôi kéo quần áo của Hân Nhi nhưng Hân Nhi lại không mất hứng lại còn nắm tay Tiểu Đông. truyện của lqd Những người tới nơi này của chúng đều không thích chúng đụng đến người họ, chẳng qua chỉ là đưa tới một ít đồ vật cho chúng, thậm chí có đôi khi là ném cho chúng, điều này khiến cho các bạn nhỏ tuy còn ít tuổi nhưng luôn phải cẩn thận quan sát vẻ mặt của người khác. Hân Nhi đương nhiên hiểu rõ ý nghĩ của chúng, bởi vì không phải cô cũng đã từng có cảm giác như thế hay sao?
“Nào, nào, nào, ai cũng có phần, cặp sách này cho em, được không?”. Đầu tiên. Hân Nhi cho Tiểu Bàn cái cặp hiệu Ultraman.
“Chị Hân Nhi, là chị sao? Chi đã trở về, em biết chị nhất định sẽ mua cặp sách Ultraman cho em mà, em biết mà”. Tiểu Bàn đột nhiên xông lại ôm lấy Hân Nhi, Hân Nhi bị Tiểu Bàn ôm chặt, hai năm trước Tiểu Bàn còn là một cậu nhóc đầu to, bây giờ đã cao hơn một cái đầu, cùng gầy đi không ít, thế nhưng cô vẫn có thể biết đây là Tiểu Bàn, Hân Nhi rất cảm động, những đứa trẻ này đều biết mình là Hân Nhi, Lam Hân Nhi, xem ra vẫn còn có người nhớ rõ cô.
Thật ra hai năm qua đi, Tiểu Bàn lúc đó mới 5 tuổi, ấn tượng về Hân Nhi là người thường xuyên đến nhìn mình giống như chị gái trong nhà, sẽ không ghét bỏ mình bẩn, dạy mình vẽ tranh, sẽ mang đến bánh quy gạo cho mình. Hai năm qua đi, gương mặt Hân Nhi càng ngày càng mơ hồ, thời gian đầu, bọn Tiểu Bàn Tiểu Tề đều hỏi mẹ Viện trưởng vì sao Hân Nhi không mang bánh quy gạo đến thăm bọn họ, mẹ Viện trưởng lúc đó cũng chỉ nói là chị Hân Nhi rất bận. Sau này Thạch Phong đến, nói ra mọi chuyện, mẹ Viện trưởng liền nói với Tiểu Bàn Tiểu Tề là chị Hân Nhi đi đến Thiên đường rồi, phải rất lâu nữa mới trở về. Cho nên Tiểu Bàn vẫn luôn chờ đợi, chờ chị Hân Nhi mua cặp sách Ultraman cho mình, chờ chị Hân Nhi mang bánh quy gạo đến cho mình.
“Chị Hân Nhi đã trở về, chị Hân Nhi đã trở về”. Tiểu Bần đột nhiên giãy khỏi cái ôm mơ ước bao lâu của Hân Nhi, hô lớn với bọn Tiểu Tề.
Những bạn nhỏ hơi lớn tuổi một chút đều nhớ rõ chuyện của chị Hân Nhi, nghe thấy tiếng hét của Tiểu Bàn, tất cả bọn trẻ xông lại ôm lấy Hân Nhi. Hân Nhi bị các bạn nhỏ bao quanh, trong lòng có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua,mà mẹ Viện trưởng đứng phía xa nhẹ nhàng lau đi nước mắt : “Hân Nhi, con xem, tất cả bọn chúng đều nhớ con, ở nơi đó con phải sống thật tốt”
Hân Nhi phân phát hết số đồ dùng học tập và cặp sách mình mang tới xong, vẫn còn dư lại một ít, bởi vì có người đã được nhận nuôi rồi, đương nhiên nơi này cũng có thêm thành viên, chẳng qua Hân Nhi đều đã ước lượng trước cho nên vẫn dư. Những bộ quần áo cũng phát cho mấy người bạn nhỏ, bọn chúng đều rất vui vẻ bởi vì nhận được món quà mà mình luôn ao ước., hơn nữa chị Hân Nhi xinh đẹp đã trở về.
“Chị Hân Nhi, sao chị đến Thiên đường lâu vậy, bọn em đều rất nhớ chị”. Tiểu Tề mở miệng nói.
“Thiên đường…” Đúng vậy, thực sự đã rất lâu rồi.
“Bởi vì chị Hân Nhi muốn mang quà về cho Tiểu Tề, Tiểu Tề có vui không?”
“Vâng, rất vui, nhưng sau này chị có thể đừng đi lâu như vậy nữa được không? Bọn em có ít quà thôi cũng được”. Giọng nói non nớt của Tiểu Tề khắc sâu vào trong lòng Hân Nhi.
“Được, sau này chị Hân Nhi sẽ lại đến thăm Tiểu Tề”
Những đứa trẻ này vì sao luôn có thể khiến người ta cảm động như vậy?
“Mấy đứa đi chơi một lát được không? Chị Hân Nhi tìm mẹ Viện trưởng có chút việc, lát nữa chúng ta đi ăn bánh ngọt được không?”
“Được ạ”
“Ừ, thật ngoan”
“Tiểu thư Hân Nhi, cảm ơn cô, cô thật sự là một người tốt”
“Viện trưởng, bác gọi cháu Hân Nhi là được rồi, các bạn nhỏ đều rất đáng yêu, cháu rất thích chúng”
“Đúng vậy, chúng đều là Thiên sứ”. Viện trưởng nhìn đám trẻ chơi đùa phía xa, cảm khái nói, chúng đều là con của mình.
“Viện trưởng, đã tới mùa đông rồi, cái này tặng cho người”. Hân Nhi đưa ra bao tay nhựa và một cái áo khoác đặc biệt mua cho mẹ Viện trưởng.
“Tôi làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy, cô đã mua cho mấy đứa trẻ nhiều đồ như vậy rồi, tôi…”
“Viện trưởng, người đừng khách khí với con”
“Cô thật sự rất giống Hân Nhi”. Mẹ Viện trưởng không tự chủ được mà nói ra những lời này: “A, thật xin lỗi, Hân Nhi giống như là con của tôi vậy, cũng đối xử rất tốt với bọn trẻ, chẳng qua hai năm trước đã…Cô và Hân Nhi rất giống nhau, đều rất tốt bụng”. Viện trưởng giải thích.
“Vậy người về sau cứ coi con như Hân Ni vậy”. Hân Nhi cầm lấy bàn tay thô ráp của Viện trưởng chân thành nói.
“Được, thật sự rất cám ơn cô”
“Viện trưởng, nếu người thật sự muốn coi con như Hân Nhi thì cũng đừng nói loại lời này, con tin ở Thiên đường Hân Nhi cũng không muốn người đối đãi khách khí như vậy với con”. Bởi vì con chính là Hân Nhi con của người.
“Đây là số điện thoại của con, nếu như người có chuyện gì hay là cô ni viện có bất cứ chuyệ gì thì cứ gọi cho con, con nhất định sẽ cố hết sức”
“Được”. Viện trưởng run rẩy nhận số điện thoại. Trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ, Hân Nhi, là con đưa một Hân Nhi khác tới l8 bên cạnh chúng ta sao? Để có thể thay thế con chăm sóc chúng ta?
“Chị Hân Nhi, bọn em có thể hay không…”. Có thể hay không?
“Sao vậy? Tiểu Bàn, có thể hay không cái gì?”. Hân Nhi nhìn ánh mắt chờ mong của Tiểu Bàn Tiểu Tề, hiểu rõ nhất định là mấy quỷ tham ăn này muốn ăn rồi.
“Có thể ăn bánh ngọt hay không?”. Tiểu Tề cướp lời nói.
“Được”. Hân Nhi ngồi xổm xuống, nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Tề.
“Oa, quá tuyệt vời”
“Ha ha”
“Oa, là Đoremon, Đoremon”. Các bạn nhỏ vui vẻ hô to, nhìn tạo hình Đoremon trước mặt, có cảm giác như là đang mơ vậy.
“Sao vậy? Chị Hân Nhi cắt bánh ngọt cho mấy đứa được không?”. Hân Nhi hỏi.
“Đợi một chút, chị Hân Nhi, bọn em không ăn nữa”
“Sao vậy?”. Hân Nhi kỳ quái hỏi.
“Ăn Đoremon rồi, rất nhiều nguyện vọng của bọn em sẽ không được thực hiện, bọn em, bọn em không ăn đâu”. Tiểu Bàn tuy nói vậy nhưng mà mắt lại chăm chú nhìn chiếc bánh ngọt, chỉ còn thiếu chảy nước miếng.
“Mấy đứa, chị Hân Nhi nói cho mấy đứa biết, ăn Đoremon rồi thì có thể ở một chỗ với Đoremon, như vậy có phải sau này mấy đứa đều giống như Nobita, là bạn của Đoremon rồi?”
“Vâng”
“Vậy chị cắt cho mấy đứa được không?”
“Được ạ”. Nhìn thấy vẻ mặt thoả mãn của bọn trẻ, Hân Nhi cảm thấy hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy. Đúng lúc này, tiếng chuông quen thuộc vang lên, trên mặt Hân Nhị nhẹ nhàng nở nụ cười hạnh phúc, gióng như ánh trời chiều, dịu dàng như vậy.