Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tuyết Nhi, , , , , " Diệp Phi nhẹ nhàng ôm Hân Nhi, thấy Hân nhi mất khống chế như thế, Diệp Phi rất là đau lòng, những lời tố cáo kia giống như là từng cây từng cây châm đâm vào lòng của Diệp Phi, còn nhớ rõ hai năm trước khi cứu Hân Nhi lên, trên người Hân nhi thậm chí là quần áo giá rẻ bình thường, cũng không có bất kỳ đồ trang sức gì, lúc ấy Diệp Phi cũng không có suy nghĩ nhiều, chẳng qua là cảm thấy là một cô gái bình thường, hơn nữa thân hình cũng tương tự Tuyết Nhi, cho nên Diệp Phi cứ như vậy nghĩ tới hế tạo ra một Tuyết nhi mới, không nghĩ tới cô là một cô nhi, nhớ lúc Lăng thị phá sản, ba Lăng tự sát, mẹ Lăng đau lòng muốn chết sau đó cũng đi theo, chỉ để lại một mình Tuyết Nhi bi thương ở bệnh viện vẫn kiên cường chống chọi với bệnh tật như cũ, vẫn dũng cảm đối mặt với bệnh tật, chính Tuyết Nhi như vậy khiến Diệp Phi rất là đau lòng, cũng làm cho Âu Dương Thần đau lòng.
Hân Nhi cứ như vậy dựa vào trên người của Diệp Phi, ngơ ngác, không khóc cũng không có nói, chỉ là mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng trong một giây mở mắt ra lại thấy được bóng dáng quen thuộc kia, nhất thời con mắt phóng đại.
Mà Âu Dương Thần thấy Hân Nhi đang bị Diệp Phi ôm, nắm tay chắt chẽ nắm chặt. . . . Một đôi mắt khát máu nhìn Diệp Phi và Hân Nhi.
Hân Nhi chợt đẩy Diệp Phi ra, Diệp Phi cũng sững sờ, ngay sau đó nhìn về phía sau lưng, thì ra là hắn, , , , , , ,
Ám Ảnh cũng chú ý tới không khí quái dị, quay đầu nhìn phía sau lưng xã định thấy mặt Âu Dương Thần xanh mét còn có ánh mắt đỏ rực, nói thật cái ánh mắt này, Ám Ảnh chỉ nhìn thấy vào ba năm trước, ngày đó Âu Dương Thần lái du thuyền đi chơi , cũng không có mang vệ sĩ, nhưng không biết vì sao sau đêm đó trở về, còn một mình đi dọn sạch Hắc bang, đến khi Ám Dạ bọn họ chạy đến liền nhìn thấy Âu Dương Thần đã giết hết mọi người, một mình khát máu nhìn những người đó, rất là đáng sợ, chỉ có điều bây giờ so với trước kia ánh mắt này còn tối hơn còn lạnh hơn hơn mấy phần, Ám Ảnh vừa nhìn về phía Hân Nhi, không xong rồi, , , , ,
"Thần, , , , , " Hân Nhi khẩn trương nhìn Âu Dương Thần, không biết những lời vừa rồi Âu Dương thần nghe được bao nhiêu, nhìn vẻ mặt Âu Dương Thần như vậy, trước nay chưa từng có, hình như cũng bị ánh mắt Âu Dương Thần dọa sợ, Hân Nhi không tự chủ được rụt về phía sau một cái, vừa đúng đến gần Diệp Phi hơn, động tác này càng thêm chọc giận Âu Dương Thần, mà ở cách đó không xa Lâm Hiểu nhìn thấy một màn này dĩ nhiên là rất vui mừng. Ngay sau đó cười lớn.
"Diệp Phi, xem đi, đây chính là người phụ nữ trong mắt anh cho dù chết cũng muốn bảo vệ, ha ha, anh không phải là không tin lời tôi nói sao? Xem ra người thế thân này có quan hệ với Âu tổng cũng không ít nha.” Lâm Hiểu cười như điên nói, thấy Âu Dương Thần như vậy... Ánh mắt, nếu như là bình thường Lâm Hiểu cũng sẽ sợ, nhưng là bây giờ Lâm Hiểu cảm thấy hưng phấn vô cùng, lấy thủ đoạn của Âu Dương Thần, không cần tự mình xử lý, nếu nói giả Lăng Phỉ Tuyết đều sẽ chết rất thảm đi, Lâm Hiểu một lòng cho là Âu Dương Thần phát hiện phụ nữ của mình và người đàn ông khác cấu kết, không chọn mấy thủ đoạn đối phó Lăng Phỉ Tuyết, dù sao thân phận địa vị của Âu Dương Thần còn ở đó .
Nghe được lời nói của Lâm Hiểu, trong mắt Âu Dương Thần lửa giận càng tăng lên.
"Thần, không phải như thế." Hân Nhi vội giải thích. Lập tức tránh thoát khỏi lồng ngực Diệp Phi. Mà Diệp Phi thấy Hân Nhi khẩn trương phủi sạch quan hệ với mình như thế, không khỏi một hồi đau đớn, thật quan tâm như vậy sao? Nhưng mà, , , , , , hắn đang quan tâm sao?
"Âu tổng, Tuyết Nhi bị thương, tôi nghĩ nên đưa cô ấy đi bệnh viện trước đã. Ta lo lắng Tuyết Nhi còn bị thương nơi khác, tôi không yên lòng" Diệp Phi nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thần, không có chút nào lui bước.
"Ông chủ." Ám Ảnh ở một bên cũng muốn mở miệng nói chút gì? Kết quả bị một ánh mắt hung hăng của Âu Dương Thần nhìn chằm chằm. Đành quyết định ngậm miệng.
Âu Dương Thần thấy trên tay Hân Nhi bị thương, trên làn da tuyết trắng vệt máu nhìn rõ ràng như vậy, nhất thời thoáng qua một tia đau lòng. Rất nhanh đã biến mất, giống như chưa từng xuất hiện. Nhưng suy nghĩ đến câu Diệp Phi nói sau cùng kia, nhất thời đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng. Chỉ bỏ lại một câu"Cô không phải Tuyết Nhi" lạnh lùng quay người đi.
Cô không phải Tuyết Nhi.
Cô không phải Tuyết Nhi.
Hân Nhi bị hai câu này hung hăng đả thương, nhìn bóng lưng Âu Dương Thần dứt khoát rời đi như vậy, trong lòng lập tức giống như có lổ thủng lớn, mà Ám Ảnh nhìn Âu Dương Thần rời đi, cũng không tiện tiếp tục ở lại, đi theo Âu Dương Thần rời đi.
"Tuyết Nhi, , , , , , " nhìn vẻ mặt Hân Nhi như người mất hồn vía, Diệp Phi không biết mình làm vậy có đúng hay không, thật ra, mới vừa rồi anh chính là cố ý.
"Tôi không phải Tuyết Nhi." Hân Nhi sững sờ nói những lời này, ánh mắt trống rỗng nhìn hướng Âu Dương Thần rời đi.
"Thế nào bị Âu Dương Thần quăng đi, cô cho rằng mọi chuyện cô đều thuận lợi sao? Thật là buồn cười, đồ đê tiện." Lâm Hiểu nhìn Hân Nhi mất hồn, trong lòng sung sướng không dứt.
"Cút." Diệp Phi hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Hiểu, sau đó dùng giọng nói dịu dàng giọng nói chuyện với Hân Nhi.
"Tuyết Nhi, anh đưa em đi bệnh viện." Diệp Phi nhẹ nhàng vỗ bả vai Hân Nhi, bày tỏ an ủi.
Nhưng mà, Hân Nhi mấthồn giống như búp bê vải, cũng không nói gì nữa.
Bất đắc dĩ, Diệp Phi chỉ có thể ôm Hân Nhi lên xe của mình, đi về phía bệnh viện, bỏ lại Lâm Hiểu cười như không cười.
"Ông chủ, , , , , " Ám Ảnh nhìn Âu Dương Thần bước trầm ổn ở trên đường, giống như là không có chuyện gì, nhưng trên người toát ra hơi lạnh làm cho người ta nhìn mà sợ, thật ra thì Ám Ảnh rất muốn nói Diệp Phi và Hân Nhi không có gì, trong khoảng thời gian này đều là Ám Ảnh đi theo Hân Nhi, đối với từng cử động của Hân Nhi dĩ nhiên là biết, nếu như Hân Nhi thật có cái gì tư tình gì với Diệp Phi, Ám Ảnh đã sớm báo cáo với Âu Dương Thần, cũng sẽ không, , , , , ,
"Quên nhiệm vụ của mình rồi sao?" Âu Dương Thần lạnh lùng nói với Am Ảnh. Cũng không có quay đầu nhìn về phía Ám Ảnh.
Nhiệm vụ, Ám Ảnh đột nhiên giật mình, nhiệm vụ, nhiệm vụ của mình chính là bảo vệ an toàn của Tuyết Nhi Tiểu Thư, ông chủ để cho mìnhlafm nhiệm vụ này, vậy nói rõ ông chủ vẫn rất để ý Tuyết Nhi Tiểu Thư , nghĩ tới đây, Ám Ảnh không khỏi nghi ngờ.
"Vâng" Ám Ảnh vui mừng đáp một tiếng, thật nhanh đi về phía bệnh viện. Cho tới nay, Am Ảnh đều cảm thấy Âu Dương Thần quá mức cô độc, rất ít khi cười, thậm chí khi ở cùng Trình Tâm cũng chưa từng cười một lần, nhưng kể từ sau khi Tuyết Nhi Tiểu Thư xuất hiện, nụ cười trên mặt Âu Dương Thần nhiều hơn, điều này làm cho Ám Ảnh cũng không khỏi vui mừng thay Âu Dương Thần.
Sau khi nhìn Ám Ảnh rời đi, không biết vì sao Âu Dương Thần giống như thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà, , , , , , , , Tuyết Nhi, , , , , , , không phải cô ta, , , , , , như vậy cô ta là ai, , , , là Diệp Phi phái tới hay là, cô ở đâu, , , , , , , nghĩ đến mình sống chung với một người không phải Tuyết Nhi lâu như vậy, Âu Dương Thần cảm giác mình có tội, khi ở cùng với Tuyết Nhi, mặc dù rất là kiên cường nhưng cũng rất là bá đạo, cô nói không thích nhìn thấy Âu Dương Thần và người phụ nữ khác ở chung một chỗ, cô sẽ khó chịu, sẽ tức giận, cho nên máy năm nay Âu Dương Thần, không có bất kỳ tiếp xúc hay mập mời với người phụ nữ nào, trừ những thứ cần thiết để hợp tác, Âu Dương Thần tiếp xúc nhiều nhất có lẽ chính là Cầm Vận rồi, nhưng mà hiện tại, , , , , , , nghĩ đến vẻ mặt Hân Nhi đau lòng khi nói về lúc làm cô nhi, cái loại cảm giác đó giống như bị toàn thế giới vứt bỏ, trong lòng tự nhiên đau xót, cô ta không có tư cách nói cô là cô nhi, lúc này Âu Dương Thần hình như từ từ quên người đó không phải Tuyết Nhi thật sự, mà là vẻ mặt và giọng nói bi thương của Hân Nhi, cô ta không có tư cách nói cô là cô nhi. Lấy điện thoại di động ra "Mười phút tin tức Lâm thị phá sản, Lâm Hiểu thành cô nhi đưa đến La Mãn Các." Lạnh lùng nói xong cũng tự nhiên cúp điện thoại.
Mà đầu bên kia điện thoại người nào đó cũng sửng sốt thật lâu, cái gì vậy? Không phải cậu nói phải từ từ xử lý, để cho hắn hưởng thụ thật tốt quá trình này sao? Còn có cái đó Lâm Hiểu không phải cậu nói phải từ từ chiêu đãi, thật là ăn thuốc nổ rồi. Mười phút, thiệt là, làm người ta không phải là người, lập tức phải từ từ xử lý, lập tức lại chỉ cho người ta mười phút, không có thiên lý nha, không có thiên lý. Mặc dù liên tiếp oán trách, Hàn Thiên vẫn không có dừng động tác trong tay lại, mười phút, mặc dù có thể làm được, nhưng mà cũng phải tốn không ít công sức, Âu Dương Thần cái biến thái kia nhất định là nói mười phút muốn xem thành quả chính là mười phút hơn một giây cũng không được, Hàn Thiên dĩ nhiên là không dám mạo hiểm như vậy.
Bên trong bệnh viện.
"Bác sĩ, thế nào, cô ấy còn nơi nào bị thương không." Diệp Phi khẩn trương hỏi, mặc dù mình đã kiểm tra qua cho Tuyết Nhi, nhưng không dám đảm bảo có thể phát hiện tất cả bằng mắt thường .
"Chàng trai không cần lo lắng, chúng ta đã kiểm tra toàn thân cho vị tiểu thư nầy rồi, chỉ có một chút sây sát trên tay, không có gì đáng ngại, rất nhanh sẽ có thể xuất viện, nhưng mà vị tiểu thư này hình như bị kinh sợ, tinh thần không tốt lắm, tôi kê cho chút thuốc, mang về cho cô ấy uống là được."
"A, vậy cám ơn bác sĩ."
"Không cần khách khí."
Diệp Phi đi vào thấy Hân Nhi nằm ở trên giường bệnh, nhìn bên cửa sổ, giống như đang tự hỏi cái gì? Diệp Phi đi tới, nhìn Hân Nhi. Nhẹ nhàng tiếng gọi: "Tuyết Nhi." Khi Diệp Phi gọi cái tên Tuyết Nhi này, Diệp Phi thấy được khóe mắt Tuyết Nhi một giọt nước mắt đang chảy dài trên má, giống như một viên thủy tinh từ lá sen chảy xuống, trong lòng Diệp Phi rung động, vẫn không cách nào quên, nhiều năm sau, Diệp Phi nhớ lại cảnh tượng lúc này, vẫn rất đau lòng, có lẽ chính là giọt lệ này khiến Diệp Phi hạ quyết tâm như vậy.
"Tuyết Nhi, bác sĩ nói truyền dịch xong là có thể xuất viện, kiên nhẫn đợi chút nữa đi, chúng ta xem TV một chút." Diệp Phi cũng biết hiện tại Hân Nhi sẽ không trả lời mình, tự nhiên mở ra TV.
Tại hiện trường.
“Các bạn khán giả, hiện tại chúng ta đang ở trong nhà chủ tịch Lâm thị Lâm Sơn, năm phút trước Lâm thị tuyên bố phá sản, nhưng sau đó lại truyền ra tin phu nhân chủ tịch Lâm thị tự sát, là do người giúp việc ở trong nhà phát hiện, trước mắt cảnh sát đang điều tra ở bên trong, sau đó chúng ta biết, , , , , , , " Lâm thị phá sản, vợ chồng Lâm Sơn song song tự sát, tin tức này không thể nghi ngờ là tin tức lớn nhất ở thành phố A hiện tại.
Xem ra Âu Dương Thần không muốn đợi thêm nữa, chỉ có thể nói là Lâm Hiểu người phụ nữ này tăng nhanh ngày chết của bọn họ thôi.
Diệp Phi nhìn về phía nhìn Hân Nhi, phát hiện Hân Nhi cũng bị nội dung trên TV hấp dẫn."Làm sao lại như vậy?" Hân Nhi lẩm bẩm nói ra những lời này, chẳng lẽ là Thần? Cũng sẽ không.
"Lâm thị bởi vì hợp đồng quan trọng, không tuân thủ điều kiện hợp đồng, bồi thường nhiều lần tiền vi phạm, lại hủy hợp đồng với rất nhiều công ty lớn khác rồi, vận chuyển buôn bán vốn là khó khăn. Phá sản cũng là chuyện sớm muộn thôi." Lời này Diệp Phi nói giống như là trả lời Hân Nhi, nhưng cũng là nói cho Hân Nhi Lâm thị phá sản là chuyện sớm hay muộn cũng không có gì đặc biệt, ý là không phải Âu Dương Thần làm, mà Hân Nhi nghe được lời Diệp Phi nói, lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có một chút thất vọng, cũng không nghĩ người khác bởi vì mình gặp bất hạnh, đồng thời cũng là bởi vì đó không phải là Âu Dương Thần vì mình mà làm, xem ra một câu kia "Cô không phải Tuyết Nhi." Cũng hủy bỏ đi tất cả, nếu như mà mình là Tuyết Nhi, như vậy thì là phá hủy toàn thế giới, anh cũng sẽ đứng ở mình đi, đáng tiếc, , , , , , mình không phải, , , , , ,
Mình vĩnh viễn cũng không phải, , , , , ,
"Các người là ai? Không nên tới đây, không nên tới đây, tôi là đại tiểu thư tập đoàn Lâm Thị, tôi là vị hôn thê của Diệp Phi, các người không nên tới đâty, nếu không các người, , , , , "
"Tránh ra. . . . Tránh ra, , , , , " Lâm Hiểu liều mạng giùng giằng. Không biết vì sao sao đột nhiên có mấy chiếc xe ngăn xe của mình lại, khi vừa muốn đi xuống lý luận, đã bị đánh hôn mê, ngay sau đó liền xuất hiện ở nơi này. Vừa nhìn hoàn cảnh này, tự nhiên cũng hiểu biết rõ nơi này là nơi nào, mặc dù Lâm Hiểu trải qua cuộc sống phóng đãng ở nước ngoài, nhưng là mấy người hung hãn trước mắt này vẫn làm cho Lâm Hiểu rất là sợ, liều mạng giùng giằng, cũng không có một chút tác dụng. Lần đầu tiên Lâm Hiểu cảm giác mình là không thể dùng sức, giống như một con dê con bị vây ép, mặc người chém giết.
"Ơ, thiên kim đại tiểu thư Lâm thị à? Cái nào là Lâm thị a, là cái mới vừa phá sản đó hả, đại tiểu thư vừa mất cha mẹ sao?" Một người đàn ông đầy ria mép khinh thường nói.
"Ai nha, đại ca, đúng là vậy ư? Hiện tại tất cả tin tức đều là truyền bá cái này đây? Người ta là danh nhân. Chúng ta có thể phải phục vụ cẩn thận đây?"
"Phục vụ? Không một ai muốn cô nhi, tiện kỹ nữ chúng ta còn phải phục vụ? Đùa gì thế hả?"
"Nói bậy, các người nói nhăng gì đó? Lâm thị chúng tôi sẽ không phá sản, tôi không phải cô nhi, không phải cô nhi, con tiện nhân kia mới phải, tôi không phải, tôi là thiên kim Lâm thị, tôi là vị hôn thê của Diệp Phi, tôi là Tổng giám đốc phu nhân." Lâm Hiểu lẩm bẩm nói qua.
"Nói bậy? A Báo, chúng ta cho thiên kim tiểu thư xinh đẹp và Tổng giám đốc phu nhân vĩ đại xem xem chúng ta có phải nói bậy hay không?"
"Tốt, chúng ta cũng cùng nhau xem một chút đi." Người được gọi là A Báo mở TV, càn rỡ cười lớn.
Quả nhiên trên ti vi còn đang đưa tin về Lâm thị phá sản cùng tin tức vợ chồng Lâm Sơn song song tự sát, nhìn cái đó cuộc sống mình hai mươi mấy năm nhà chính lúc này nhiều cảnh sát vây quanh như vậy, còn có nhiều người ép trả nợ như vậy, Lâm Hiểu giống như bị sét đánh trúng, phá sản nghĩ đến nửa giờ trước khi mình vừa chất vấn Diệp Phi còn Lăng Phỉ Tuyết là cô nhi có cái gì đáng giá hắn yêu. Mà bây giờ, , , , , , việc đời khó đoán, Lâm Hiểu chết cũng không nghĩ tới chuyện như vậy sẽ xảy ra trên người mình. Lăng Phỉ Tuyết, , , , , ,
"Như thế nào thiên kim đại tiểu thư thân ái của tôi? Cô không phải nói là Lâm thị gì đó à ? Hả?" Người đàn ông râu ria từng bước từng bước đến gần Lâm Hiểu. Đợi đến khi đến trước mặt Lâm Hiểu đột nhiên ngừng lại, hung ác nhìn chằm chằm Lâm Hiểu hô một tiếng "Lấy ra."
"Đại ca."
"Cho cô ta uống..., , , "
"Cái gì. Tôi không uống, các người bọn này lưu manh, tôi không uống, tôi không uống. Ô, , , ưmh"
"Cũng không phải cô không muốn uống thì không uống, cô đều phải uống cho tôi."
Khụ khụ. . . . . .
"Các người, , , , , , khụ khụ, , rốt cuộc cho tôi uống cái gì?" Lâm Hiểu không ngừng ho khụ khụ, bởi vì gương mặt bị người đè lại hiện tại có chút đau đau. Đối với một đại tiểu thư ma mịn thịt mềm này, dĩ nhiên là rất nhanh hiển hiện ra vệt tím bầm.
"Uống gì? Rất nhanh cô sẽ biết thôi?"
"Các người muốn tôi xong rồi cái gì? Tôi sẽ kiện các người tội cưỡng gian?" Lâm Hiểu theo bản năng che lồng ngực của mình.
Ha ha ha ha ha ha
Nghe được những lời này của Lâm Hiểu, tất cả mọi người trong phòng cười ha ha, giống như nghe được một truyện cười
"Đại ca. . . . . . . Tội cưỡng gian a, rất nghiêm trọng đó a?" Tiểu Đao cười nói, bộ dáng kia rất là cợt nhã.
"Đúng vậy a? Đắc tội nghiêm trọng như thế, chúng tôi là người dân lương thiện làm sao sẽ phạm đây? Chúng tôi là những người dân tuân thủ tốt pháp luật nha?" "Huống chi, chúng tôi hoàn. . . . . . Khinh thường chạm vào cô, chính là cô yêu cầu chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không đụng cô, bởi vì cô không thích hợp với tôi?" A Báo đột nhiên đến gần Lâm Hiểu, chậm rãi cúi người xuống, hướng về phía Lâm Hiểu phun ra khói mù.
"Khụ khụ, tôi sẽ không cầu các người đâu, các người là những tên lưu manh." Ặc, nói xong Lâm Hiểu phát giác toàn thân mình càng ngày càng nóng, chẳng lẽ đó là, , , , , , ,
"A, , , , , sẽ không yêu cầu chúng ta sao. Vậy chúng ta liền mỏi mắt mong chờ thôi."
Ha ha ha, , , , ,
Tại sao nóng như vậy, Lâm Hiểu cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nóng, cô cũng không phải tiểu nữ sinh chưa biết mùi đời, mà ngược lại là ngườI phụ nữ kinh nghiệm lão luyện, đương nhiên biết đây là thuốc gì. Trong khoảng thời gian này muốn diễn tốt vai trò vị hôn thê của Diệp Thị, cũng không có ở bên ngoài làm loạn, giờ phút này, Lâm Hiểu không tự chủ được giãy dụa eo của mình, chậm rãi cởi xuống áo khoác của mình, ở máy thu hình hình ảnh đủ các kiểu dáng mê người, chỉ sợ là đàn ông đều sẽ có phản ứng, chỉ là những người đàn ông tại chỗ này hình như là không có phản ứng gì, không còn dáng vẻ cợt nhả bỉ ổi vừa rồi, mà là mắt lạnh nhìn.
Thân thể Lâm Hiểu càng ngày càng nóng, còn là ra sức khoe khoang thân mình như vậy, làm các loại tư thế mê người, đi về phía một người đàn ông trong đó.
Từng bước từng bước, , , , , , đến gần, , , , , ,
Chỉ là người đàn ông trước mặt kia, người đàn ông này cũng hung hăng đá Lâm Hiểu một cước, nét mặt kia giống như là đụng phải bệnh độc gì đó giống như rất là ghét bỏ.
"A Thăng, không có nghe người ta nói là thiên kim đại tiểu thư tôn quý sao? Vẫn cự tuyệt người ta như thế. Không tốt lắm đâu." A Báo cười giỡn nói.
"Này cho anh đấy." A Thăng không chút lưi tình nói.
"Đừng đừng. Tôi còn là thích lái xe thể thao, xe ta-xi cũng được, tôi sợ bị bệnh đấy?"
"Được rồi, đừng làm rộn, không sai biệt lắm, mang cô ta tới giải quyết đi." Lão đại rốt cuộc lên tiếng, nói thật lúc này Lâm Hiểu rất là mê người, tại chỗ cũng rất nhiều người có phản ứng nguyên thủy, chỉ là người này bọn họ không thể chạm vào, cũng không muốn đụng.
"Vào đi thôi, đặc biệt chuẩn bị vì cô." A Báo hung hăng đẩy Lâm Hiểu vào, lúc này tâm trí Lâm Hiểu có chút mê mẩn. Nhìn người cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ là lý trí cũng không có thất lạc, đây chính là đêm nghiên chế xuân dược, làm cô còn có ấn tượng đối với đối tượng quan hệ với mình, đây cũng là trọng điểm diễn xuất hôm nay. Lúc này Lâm Hiểu thấy cảnh chân thật trước mắt hạ sợ hết hồn, đây không phải là, , , , , , ,