Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2119.
Tô Lạc Lạc không kìm được bản thân dõi mắt theo bóng dáng anh ta, anh cởi bỏ lớp áo vest bên ngoài, bên trong là áo sơ mi lụa màu trắng cùng chiếc quần tây thon dài ôm người, lúc này đang trong tư thế ngồi xổm nhìn ngắm hai đứa con của anh.
Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt anh ta nhưng vẫn cảm thấy được tình cảm yêu mến của anh dành cho các con, Tô Lạc Lạc thở một hơi nhẹ nhõm.
“Mami…..mami…. nhìn con nè…” Tô Tiểu Hinh ở bên cạnh đài phun nước nhìn thấy mami ở ban công lầu hai, lập tức đắc ý dùng bàn tay bé xinh vọc nước, muốn được khen ngợi, muốn được chú ý.
Người đàn ông đang ngồi xổm dưới đất từ từ đứng dậy, hướng ánh mắt sâu thẳm tựa đêm đen về phía ban công lầu hai, Tô Lạc Lạc đang ngắm con gái, bất giác chạm ánh nhìn với anh ta, cô vội lia mắt đi nơi khác, rời khỏi ban công.
Tô Lạc Lạc càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cô ở lại nhà anh ta thì có nghĩa là gì chứ?
Đúng lúc này, điện thoại cô reo lên, cô cầm lên xem thì thấy đó là Hạ Thấm, vội nhấn nghe, “Alo, Thấm Thấm à.”
“Lạc Lạc, bây giờ cậu đã đến nhà của Long Dạ Tước rồi phải không? Như thế nào? To không?”
“Rất to, rất lộng lẫy hào hoa, cậu nói….tớ thực sự có nên sống cùng anh ta không? Tớ cảm thấy ngại quá.” Tô Lạc Lạc nắm lấy một lọn tóc trên trán.
“Cậu về nhà tớ ở thì tớ cũng hoan nghênh nhé!”
“Tớ không thể rời khỏi bọn trẻ, nhưng nếu như người nhà họ Tô biết tớ sống ở nhà Long Dạ Tước thì không biết lại nảy sinh hiểu lầm gì nữa.”
“Cậu còn quan tâm cảm nhận của bọn họ làm gì nữa? Cậu sở dĩ sinh ra con của Long Dạ Tước là bởi vì ai? Không phải bọn họ sao?”
Tô Lạc Lạc cắn răng, nói đến việc sinh bọn trẻ, năm ấy cô cũng đấu tranh nội tâm dữ dội lắm, cũng có mâu thuẫn, nhưng mà cô mang bầu đôi, lại chưa nói khi phát hiện thì cũng hơn ba tháng rồi, hai sinh linh bé nhỏ đã ở trong bụng cô hấp thụ dinh dưỡng, phát triển khỏe mạnh.
Lúc đó cô có lên mạng tìm kiếm hình ảnh thai nhi ba tháng tuổi nhưng lại thấy hình ảnh phẫu thuật máu me, và cả hình ảnh thai nhi chỉ là cục thịt bị kẹp nát, cả người cô đều cảm thấy khó chịu.
Cô hoàn toàn không thể làm việc tàn nhẫn như vậy, thế nên sau một thời gian đấu tranh băn khoăn, cô quyết định sinh ra bọn trẻ, mấy năm nay, cô dùng số tiền mà mẹ không kịp dùng để chữa bệnh cho việc nuôi dạy bọn trẻ.
Khi tròn ba tuổi, bọn trẻ đã bị đưa đi học rồi, còn cô thì làm việc tại một tiệm trang điểm, bắt đầu từ người học việc đến làm thế nào để trở thành một chuyên gia hóa trang.
Tô Lạc Lạc vẫn còn thờ người suy nghĩ thì nghe thấy âm thanh dịu dàng của Hạ Thấm truyền đến, “Lạc Lạc nè, xin lỗi nhé, tớ không nên nhắc đến quá khứ của cậu.”
“Không sao, Thấm Thấm ạ, bỏ qua đi, tất cả là vì bọn trẻ, tớ sẽ không quan tâm quan điểm của nhà họ Tô nữa.” Tô Lạc Lạc thở một hơi dài, nghĩ nhiều như vậy thì cũng chỉ là tự tìm phiền não thôi.
Huống gì người đàn ông này đã biết sự tồn tại của bọn trẻ rồi, cô cũng không mang bọn trẻ đi được.
“Vui lên đi, không có việc gì to tát cả đâu, nếu quả thực không thể sống ở nhà Long Dạ Tước thì hoan nghênh cậu bất cứ lúc nào cũng có thể dọn đến nhà tớ ở.”
“Ừ! OK nè!”
Cúp máy điện thoại, Tô Lạc Lạc suy nghĩ một lúc, vẫn cứ nên đi chọn một căn phòng nào!
Cô mở cửa một căn phòng dành cho khách, gọn gàng sạch sẽ, huống hồ còn được trang trí theo phong cách sắc tím dịu dàng, cũng giống là dành cho con gái ở, nên cô dọn hành lý vào trong luôn.
Bên cạnh đài phun nước, hai đứa trẻ vẫn ham chơi chưa muốn rời khỏi, phía dưới đài nước có nuôi mấy con cá màu vàng kim, Tô Tiểu Hinh đưa tay vào, bọn chúng chẳng những không sợ động bơi đi mà còn bơi lại hôn vào tay cô bé, khiến hai đứa trẻ vui thích cười phá lên.
Long Dạ Tước không muốn làm phiền thời gian vui chơi của bọn trẻ, anh chỉ đứng yên lặng ở cạnh bên, ngắm nhìn từng chút từng chút một tất cả biểu cảm của bọn trẻ, bản thân anh cũng không phát hiện rằng khóe miệng mình đang cong lên, còn đôi mắt ánh lên nụ cười dịu dàng trìu mến.
Mười mấy phút sau, anh nghe thấy tiếng xe chạy vào, quay đầu nhìn về hướng xe chạy vào, là chiếc xe quen thuộc mà ba anh hay ngồi, giật thót mình, anh không ngờ ba mẹ anh lại thân chinh đến tìm anh như vậy.
“Các con à, không chơi nữa, ba dẫn tụi con đi gặp ông bà nội nhé, chịu không?” Long Dạ Tước dịu dàng đề nghị.
Hai nhóc tì cũng đã thấy chiếc xe vừa chạy đến, lập tức rửa tay, đứng dậy, Tô Tiểu Hinh hơi nhát, khi gặp người lạ sẽ có chút rụt rè.