Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2178.
Tuy nhiên, nếu anh ta đã mời, thì cô sẽ không khách sáo đâu, cũng sẽ thử một lần không thèm nhìn giá gọi món.
“Mami, con và anh hai muốn ăn kem.”
“Cho mỗi người bọn con gọi một phần nhỏ, không được ăn quá nhiều.” Tô Lạc Lạc cũng rất quan tâm con cái.
Gọi món xong, chỉ thấy người phục vụ nói, “Tiên sinh tiểu thư, hôm nay tiệm chúng tôi có tổ chức một hoạt động, vì hôm nay là ngày mười bốn tháng sáu, là ngày lễ hôn nhau, chỉ cần tiên sinh hôn vị tiểu thư ở bên cạnh ngài, chúng tôi sẽ có một món quà cho hai người đó ạ!”
Tô Lạc Lạc nghe xong, lập tức ngại ngùng, cô vội lắc tay nói, “Cám ơn, không cần đâu ạ.”
“Mami, lấy, con lấy…” Tô Tiểu Hinh lập tức kêu lên, nhóc là loại người nghe có quà là mắt sáng ngay.
“Không cần không cần, không cần thiệt mà.” Tô Lạc Lạc chỉ mong người phục vụ nhanh chóng rời khỏi. Đừng có nói chương trình gì cả.
“Chỉ cần một nụ hôn là được rồi tiểu thư ạ.” Người phục vụ cười nói, trong lòng nghĩ, rõ ràng đã có con rồi, còn ngại ngùng gì nữa chứ? Hơn nữa chồng của cô ấy lại là một vị soái ca.
“Ba, mau qua đây hôn mami đi, Tiểu Hinh muốn quà.” Tô Tiểu Sâm cổ vũ ba chủ động.
Đôi mắt đen láy của Long Dạ Tước khóa chặt cô gái đang có chút bất an ở đối diện, khóe miệng nhếch lên, dường như không phiền nếu phải hôn cô một cái, vì con gái muốn có quà, cái lý do này đủ lớn rồi.
Tô Lạc Lạc thấy anh ta đứng dậy, cô lập tức cũng vội đứng dậy, và cảnh cáo, “Anh dám hôn tôi thử xem!”
Thân hình cao to của Long Dạ Tước đi đến bên cô, Tô Lạc Lạc thấy không thể trốn tránh được, chỉ còn biết năn nỉ, “Hôn trán được.”
Long Dạ Tước kéo cằm cô lên, cứ thế hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, Tô Lạc Lạc muốn nổi đóa, cảm giác nóng ấm nơi vành môi khiến khuôn mặt nhỏ của cô lập tức ửng đỏ lên, cô đẩy anh ta ra, trời đất! Trước mặt con cái bị anh ta hôn, cô thấy mất mặt quá.
“Yeah! Dì ơi, ba con hôn mami con rồi, có thể cho quà cho con chưa?” Tô Tiểu Sâm nhìn người phục vụ hỏi.
“Dĩ nhiên là được.” Nói xong, cô mỉm cười lấy một hộp quà từ cái tủ bên cạnh đưa cho Tô Tiểu Hinh.
Tô Lạc Lạc sau khi ngồi xuống, đôi tay nhỏ cứ che miệng mình với khuôn mặt chê bai, còn người đàn ông đối diện vừa ngồi xuống, thấy biểu hiện của cô, khuôn mặt anh tuấn tức khắc sầm xuống không vui, cô ta có ý gì chứ?
Tô Tiểu Hinh mở món quà của nhóc ra, “Wow! Đẹp quá đi!”
Hóa ra là một đóa hoa hồng thủy tinh được chế tác vô cùng tinh tế, ở giữa còn điêu khắc một biểu tượng tình yêu.
Tô Lạc Lạc cảm thấy không hài lòng với món quà mà cô phải hi sinh nụ hôn của mình để đổi lại, nhưng mà vì con gái vui đến không khép được miệng, nên cô cũng không tính toán nữa.
“Vừa nãy rõ ràng tôi nói hôn trán mà.” Tô Lạc Lạc nhìn người đàn ông đối diện quở trách.
“Tôi thích hôn ở đâu là tự do của tôi.” Long Dạ Tước nhếch mày, cười đắc ý.
Tô Lạc Lạc cứng họng chỉ biết cắn môi. Trời hỡi! Sao lại chọn ngày này ra ngoài ăn cơm cơ chứ? Nếu là ngày thường thì đã không có chuyện này rồi.
Món ăn đến rồi, bốn người đều ăn bò bít tết, cộng thêm một bàn điểm tâm, Tô Lạc Lạc quá đói rồi, con trai và con gái cũng đòi tự cắt, nên cô trở nên rảnh rang hẳn, vì ngồi đối diện anh ta, nên mỗi khi ngước mắt thì lại chạm ánh mắt với anh ta.
Tô Lạc Lạc cứ nhìn anh ta với nét mặt hầm hầm, ánh mắt oán ghét, còn người đàn ông đối diện lại nhìn cô với ánh mắt thâm sâu phức tạp, nhìn không ra biểu cảm gì.
Bữa ăn ngon miệng bắt đầu rồi.
Sau đó, đối với ai đó thì hôm nay gần như là ngày tận thế, người này chính là Tô Ngữ Phù, từ khi ra khỏi biệt thự nhà Long Dạ Tước, cô không hề dám quay về nhà, vì nếu về nhà, mẹ cô nhất định sẽ hỏi han, cô phải trả lời thế nào đây?
Cô luôn là đứa con gái xinh đẹp và đáng tự hào trong lòng bọn họ, bây giờ, cô lại phá hỏng lễ đính hôn của cô và Long Dạ Tước, lại bị anh ta đuổi ra khỏi nhà, hoàn toàn không còn mặt mũi gì gặp người nhà nữa rồi.
May là khó khăn của ba đã được nhà họ Long giải quyết trước đó rồi, bây giờ, công ty của ba cũng phát triển ổn định rồi, Tô Ngữ Phù tuy không thiếu tiền, nhưng cô thật sự khát khao gả cho người giàu nhất trong nước, trở thành thiếu phu nhân nhà họ Long, ước mơ của mỗi cô gái.
Lúc này đây, cô đang hẹn cô bạn thân ở quán rượu để mượn rượu giải sầu.
“Ngữ Phù, bạn sao lại có thể thua một đứa con riêng được thế? Bạn là đại tiểu thư nhà họ Tô, còn cô ta là cái thá gì chứ!” Một cô gái quyến rũ không nghĩ đó là vấn đề lớn, khuyên cô.
“Cô ta đúng là không là cái thá gì, nhưng cô ta sinh cho anh ấy hai đứa con rồi, mình làm được gì chứ?” Tô Ngữ Phù cầm ly rượu, phẫn nộ nhấp một ngụm.
“Ngữ Phù, sao bạn càng sống càng nhát đi vậy! Ai mà dám cản đường mình thì mình sẽ dọn dẹp người đó, dù gì chuyện này có tiền là sẽ giải quyết được hết, bạn cứ khiến cô ta biến mất khỏi thế giới này là được, không phải sao?”
“Bạn nói cái gí?” Tô Ngữ Phù nhìn sang bạn thân.
“Mình nói với bạn nhé, nếu bạn không dạy cô ta bài học, cô ta sẽ nghênh ngang cao ngạo trước mặt bạn suốt đời, khiến bạn cứ bực bội suốt thôi, Long Dạ Tước không phải rất ghét đụng vô đồ người khác đã dùng qua sao? Cậu cứ tìm vài người đàn ông làm thịt cô ta đi, xem Long Dạ Tước có còn hứng thú nữa hay không.”
Đáy mắt Tô Ngữ Phù ánh lên tia xảo quyệt, cảm thấy chủ ý của cô bạn thân quá tuyệt, cô chỉ lo phẫn nộ, nên quên mất phải làm sao để chơi lại Tô Lạc Lạc một vố.
Đúng rồi, Long Dạ Tước đặc biệt ghét phụ nữ không trong trắng, cô gái không còn trong trắng nữa thì anh sẽ không đụng vào, nếu Tô Lạc Lạc bị người khác thịt rồi, lại vừa hay để Long Dạ Tước biết nữa thì cả đời này Tô Lạc Lạc cũng đừng mơ leo lên được giường của Long Dạ Tước, vì anh sẽ ghê tởm cùng cực.
“Tiểu Băng, vậy bạn nói mình phải làm gì?”
“Đơn giản thôi, mình có biết vài anh đại xã hội đen, người dưới tay anh ta chuyên làm những việc như thế, chỉ cần bạn ra được giá, tuyệt đối sẽ xử lý mọi chuyện sạch sẽ gọn gàng, chuyện giống của bạn vậy chẳng qua cũng chỉ cần một hai triệu tệ là xong hết á mà.”
Tô Ngữ Phù vừa nghe một hai triệu tệ, đối với cô vốn không phải là số tiền lớn gì, cô nhếch mép, ‘Được, bạn liên hệ dùm mình, mình phải nhanh chóng xử lý Tô Lạc Lạc, mình muốn cô ta không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa.”
Cô gái kêu Tiểu Băng hút một điếu thuốc, tự tin cười nói, “Yên tâm đi! Chuyện này mình đảm bảo sẽ kêu bọn họ giải quyết đàng hoàng mà.”
Đáy mắt Tô Ngữ Phù xẹt qua tia hiểm ác, nếu có thể, cô thật ra muốn Tô Lạc Lạc biến mất hẳn khỏi thế giới này cơ, cô không có được Long Dạ Tước, vậy thì không ai được phép có được anh.
Chín giờ tối.
Xe của Long Dạ Tước dừng trước vườn hoa của biệt thự, Tô Tiểu Hinh trong lòng còn ôm món quà của nhóc con, ngủ say trên ghế nhi đồng rồi, Tô Lạc Lạc đưa tay lấy xuống dùm nhóc, nhóc lập tức không chịu lại ôm cứng hơn.
Tô Tiểu Sâm cũng buồn ngủ lắm rồi, thường ngày chín giờ hơn là đã đi ngủ rồi, hơn nữa hôm nay cả hai đều không có ngủ trưa.
Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước mỗi người bế một đứa lên lầu, Tô Lạc Lạc cởi giày cho bọn trẻ, sau đó bưng đến một thau nước ấm, lau người bọn trẻ từ trên xuống dưới, chỉ có thể lau người cho mát mẻ thôi. Long Dạ Tước đứng bên cạnh, cũng cực kỳ hiểu ý, nâng lên cơ thể của bọn trẻ để cô dễ lau người hơn.