Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2180.
“Mami, điện thoại của mami.”
Tô Lạc Lạc đang cắt hành, cô cúi người xem, là Long Dạ Tước, cô lập tức nhìn con gái nói, “Tiểu Hinh, đây là điện thoại của ba con, con nghe đi! Nói với ba, buổi trưa chúng ta không về ăn cơm, và kêu ba cũng không cần đến tìm chúng ta.”
“Dạ! Được ạ.” Tô Tiểu Hinh lập tức nhấn nút nghe, bàn tay thịt mũm mĩm cầm điện thoại đưa lên bên tai nghe, “A lô, ba ạ.”
Long Dạ Tước đang đợi Tô Lạc Lạc nghe điện thoại, ai ngờ đầu dây bên kia lại là giọng nói non nớt của con gái.
“Tiểu Hinh, các con đang ở đâu? Mami các con đâu?”
“Chúng con đang ở nhà của chú Dạ, mami đang chuẩn bị bữa ăn sáng cho chúng con, anh hai và chú Dạ đang chơi game đó!” Tô Tiểu Hinh lập tức báo cáo cho ba, sợ ba không biết vậy.
Sau đó, câu nói này thực sự khiến cho người đàn ông ở đầu dây bên kia giận sôi sục.
Cô ta vừa mới sáng tinh mơ đã chạy qua đó, là để chuẩn bị bữa ăn sáng cho Dạ Trạch Hạo? Hơn nữa, con trai anh và Dạ Trạch Hạo đang chơi game với nhau, con trai và Dạ Trạch Hạo đã trở nên thân cận đến thế rồi sao?
Cho dù đã giận đến nỗi không thể nhịn được rồi, giọng Long Dạ Tước đối với con gái vẫn dịu dàng như thường ngày, “Ngoan nào, để mami con nghe điện thoại.”
Tô Tiểu Hinh lập tức thò đầu vào nhà bếp, “Mami, ba kêu mami nghe điện thoại.”
“Nói với ba là mami không rảnh.” Tô Lạc Lạc không muốn nghe chút nào! Dù gì thì cô cũng đoán trước được anh ta đang rất nổi giận.
Tô Tiểu Hinh lập tức chu miệng nói, “Mami nói mami không rảnh, ba à, buổi trưa tụi con ăn cơm ở nhà chú Dạ, ba không cần lo cho tụi con nhé! Còn nữa, mami nói kêu ba đừng có lại tìm bọn con.”
Tô Lạc Lạc xém chút cắt trúng tay, con gái quả nhiên là ngốc mà, vì sao cứ phải khai cô ra thế này? Lần này, anh ta chắc chắn hận cô chết mất.
Gương mặt anh tuấn của Long Dạ Tước đã u ám cực kỳ, anh chỉ có thể cười nhẹ nói với con gái, “Được rồi, nói với mami các con, đúng năm giờ chiều phải đưa các con về nhà.”
“Dạ! Tụi con sẽ chơi thật vui ạ.” Tô Tiểu Hinh cười mỉm chi nói.
Anh ta cúp điện thoại, bức bối như một con thú hoang đang lo lắng, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ về phía người phụ nữ đó, ăn tươi nuốt sống cô ta.
Đáng chết mà, không hỏi qua ý anh, đem con của anh đến nhà của tên đàn ông khác, lại còn dám không nghe điện thoại của anh? Cô ta chắc chắn anh sẽ không đi bắt bọn trẻ về sao?
Nhưng mà, vừa rồi giọng nói ngọt ngào của con gái lại khiến anh nén cái quyết định bồng bột này xuống, rõ ràng là con trai và con gái ở nhà Dạ Trạch Hạo đều chơi rất vui.
Vì thế, nếu bây giờ anh qua đó bế hai nhóc con về, chắc chắn sẽ khiến chúng thất vọng trải qua hết cuối tuần này rồi.
Đáng chết mà.
Long Dạ Tước nhíu mắt, toàn thân rạo rực một ngọn lửa giận nhưng không phát ra ngoài được, anh sẽ chỉ ngồi đợi tối nay cô ta về đây, phát ra hết lên đầu cô ta.
Trong phòng khách của Dạ Trạch Hạo, Tô Lạc Lạc nấu xong bữa sáng bưng đến, bốn tô mì, trên mỗi tô đều có một cái trứng chiên ốp la rất đẹp, lại còn có rau xanh và hành lá, còn nước canh nhìn rất hấp dẫn.
“Được rồi, không chơi nữa, ăn cơm thôi.” Tô Lạc Lạc nhìn về phía hai người đang chơi rất tập trung.
“Mami, con muốn ăn.” Tô Tiểu Hinh trèo lên bàn, tô của bọn trẻ là tô nhỏ.
Vòng cuối cùng, Dạ Trạch Hạo cố ý nhường nhóc con thắng, Tô Tiểu Sâm chơi hết mười mấy trận, cuối cùng cũng thắng được một trận, vui hết sức, Dạ Trạch Hạo bất giác đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, nhìn gương mặt có ba phần giống mình này, như thể nhìn thấy con của anh vậy đó.
Nếu sau này anh có con cái, chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp như hai nhóc con này nhỉ!
Trên bàn ăn, bốn người ngồi quây lại, không khí khá vui vẻ.
“Chú Dạ, chúng ta ăn xong rồi lại tiếp tục nhé.” Tô Tiểu Sâm nhìn Dạ Trạch Hạo với ánh mắt cầu khẩn.
Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười, “Thời gian cả ngày hôm nay của chú là dành cho bọn con hết đó.”
Tô Lạc Lạc ở bên cạnh mở to mắt nhìn anh, “Hôm nay anh không cần làm việc à?”
“Cuối tuần tôi không làm việc.” Dạ Trạch Hạo có đủ điều kiện dám có quyết định ngông vậy, nói xong, anh quay về phía hai nhóc con nói, “Hôm nay có thể lao động cùng với chú không?”
“Chú Dạ muốn tụi con làm gì?”
“Chúng ta đi đến sau vườn rải giống cây trước, sau đó, tưới nước cho các cây bông trong vườn nhà chú, rồi chúng ta ăn chơi giải trí, được không nào?” Dạ Trạch Hạo khởi xướng lao động.
Hai nhóc con lập tức đồng thanh trả lời, “Được ạ!”
Tô Lạc Lạc bật cười, tuy nhiên, cô cũng cảm thấy cho hai nhóc con lao động chân tay cũng là việc tốt.
Ở phía sau vườn, người làm vườn đã làm tơi một khoảnh đất, Dạ Trạch Hạo xé một gói hạt giống cây bông, hai nhóc con cũng nắm lấy một nhúm, bắt đầu rải lên đất, bọn trẻ vừa cảm thấy mới mẻ, lại thấy thú vị.
Có sự giúp sức của bọn trẻ, Tô Lạc Lạc có thể rảnh rang ngồi ở bên cạnh, chống cằm nhìn hai đứa con của mình, vô cùng tự hào.
Dạ Trạch Hạo đi đến, giúp bọn trẻ rải hạt giống, sau khi rải xong một gói, hai nhóc con cầm thùng nhỏ đi tưới hoa, trên tay cầm cái gáo nhỏ, vừa tập trung, vừa dễ thương.
Dạ Trạch Hạo đi đến bên cạnh Tô Lạc Lạc, “Con c cô sinh không tồi chút nào, khá dễ thương đấy.” Nói xong, anh có chút tự hào nói, “Xem con trai cô kìa, lại có chút giống tôi nữa cơ.”
Tô Lạc Lạc cười đắc ý, “Con trai tôi sau này lớn lên rồi, chắc chắn sẽ đẹp trai hơn anh.”
Dạ Trạch Hạo không ngờ cũng không phản kháng gì, mà còn phụ họa theo cô, “Nói không chừng lại có thể xảy ra đấy.”
Buổi trưa.
Người hầu chuẩn bị xong bữa cơm trưa, nhưng lại có chút không dám đi kêu Long Dạ Tước ăn cơm, vìhôm nay tâm trạng của anh có vẻ như khá tệ.
“Long tiên sinh, bữa cơm trưa chuẩn bị xong rồi.” Người hầu gõ cửa thư phòng.
“Biết rồi.” Một câu trả lời lạnh lùng trầm thấp của đàn ông vang lên.
Người hầu lập tức đi làm việc khác, nhưng người đàn ông trong thư phòng lại ngồi trong đó rất lâu vẫn chưa thấy ra.
Trước bàn làm việc to ở trong thư phòng, Long Dạ Tước ngồi ở đây cả buổi sáng rồi, nhưng lại không làm việc gì cả, ngược lại khí trường toát ra khắp người càng ngày càng u ám đáng sợ.
Nghĩ đến việc con của anh ta, và cả cô ta lúc này đang bầu bạn với một tên đàn ông khác, anh cảm thấy cả người không có chỗ nào dễ chịu cả, anh đã nén xuống lần thứ n cái bồng bột muốn ào đi tìm người rồi.
Bữa cơm trưa trên bàn không hề có ai dùng, người hầu đã dọn xuống sau nửa giờ đồng hồ, thức ăn nguội hết rồi.
Cửa trong thư phòng đóng kín mít, chưa từng mở qua lần nào.
Cho đến khi, khoảng bốn giờ chiều, cuối cùng thì từ trong phòng bước ra một thân hình rắn chắc mê người.
Long Dạ Tước cũng không lái xe, mà chỉ bước nhanh ra khỏi biệt thự, đi về hướng biệt thự nhà Dạ Trạch Hạo, anh đợi không được phải đến đòi lại con cái của anh, một khắc cũng không chờ thêm được nữa.
Khoảng bốn giờ, Tô Tiểu Hinh không ngờ buồn ngủ quá ngủ say mất rồi, để con lên giường xong hết rồi Tô Lạc Lạc cũng cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, mà lúc này đây, điện thoại cô reo lên liên hồi, rất vang trong căn phòng im ắng.
Tô Lạc Lạc sợ làm ồn con gái, vội nhìn một cái là nhấc máy nghe ngay, nói nhỏ, “A lô!” Long Dạ Tước khi nghe thấy giọng cô, lại nghe thấy xung quanh cô im lặng như tờ, sắc mặt anh lập tức sa sầm xuống, “Cô đang làm gì thế?”