Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2185.
"Tôi..." Tô Lạc Lạc nhất thời không biết nên giới thiệu bản thân như thế nào.
Dạ Trạch Hạo giữ lấy eo cô, kéo cô áp sát vào anh một chút, "Cô không xem tin tức à? Cô ấy là bạn gái mới của tôi."
Bạch tiểu thư lúc này mới xem xét tỉ mỉ Tô Lạc Lạc, cô đương nhiên có xem tin tức giải trí rồi, quan tâm nhất là tin của Dạ Trạch Hạo, cô mở to mắt, "Cô là cô bạn gái trong tin đồn hả? Các người khẳng định không phải thật."
Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười, "Đó là sự thật đó." nói xong, anh cầm tay Tô Lạc Lạc đi đến hướng để món ăn tự chọn.
"Dạ Trạch Hạo.."Phía sau, cái cô Bạch tiểu thư dẫm chân kêu anh.
Dạ Trạch Hạo cầm tay Tô Lạc Lạc cứ đi tiếp, không quan tâm.
"Này! Cái cô Bạch tiểu thư đó là ai vậy!" Tô Lạc Lạc tò mò hỏi, xem ra nhất định cùng Dạ Trạch Hạo có chuyện để kể rồi.
"Fan hâm mộ điên cuồng của tôi, chẳng qua, cô ta là loại người có vai vế!" Dạ Trạch Hạo mở miệng nói.
"Cô ta có vai vế á!"
"Ba của cô ta là người có chút ảnh hưởng trong giới chính trị, tóm lại, cô ta toàn có cơ hội gặp tôi."Dạ Trạch Hạo nói vẻ bất lực.
Tô Lạc Lạc nhìn anh có chút tội nghiệp đồng tình, anh là ngôi sao, có sắc, nếu gặp một số fan hâm mộ có chút thân phận lại đeo bám nữa thì đúng là thật sự rất khó xử.
"Chúng ta ăn chút đồ trước, cái loại yến tiệc này, tôi bình thường đều chỉ là kiếm con số thôi." Dạ Trạch Hạo cười nhìn cô.
"Anh tại sao bị mời tham gia cái loại yến tiệc này? Anh là người trong làng giải trí." Tô Lạc Lạc hỏi .
Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười, có chút thần bí nói, "Tôi còn có chút vai vế trong giới chính trị."
"Á!" Tô Lạc Lạc kinh ngạc, Dạ Trạch Hạo cũng không nói nhiều , "Nói chung, đừng xem thường tôi nhé."
Tô Lạc Lạc phì cười một tiếng, "Tôi sao dám xem thường anh chứ!"
Tiếp đến, hai người ở lại sảnh ăn tự chọn, Tô Lạc Lạc đói rồi, bèn chọn đồ ăn mình thích.
Cửa đại sảnh dưới lầu, một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại, hai vệ sĩ từ hai bên phía sau xe ra khỏi cửa, lúc bảo vệ muốn tiến lên phía trước mở cửa, có vệ sĩ chặn anh lại, bảo vệ lập tức quay lại chỗ cũ.
Những lúc như thế này, bọn họ đều biết rằng, người đến tuyệt đối không phải người bình thường, mà là đại nhân vật.
Tiếp đó, bên trong bước xuống một người thanh niên, anh mặc một bộ vest đậm màu, tư thế mạnh mẽ hoang dã, hình dáng tuấn kiệt tuyệt luân, dưới ánh đèn, càng như được điêu khắc tinh tế, toàn thân toát ra khí chất cao quí, độc nhất đôi mắt sâu tựa hồ nước lạnh, kèm theo cảm giác như thể nói không ai nên đến gần.
Bảo vệ nhìn cái nhận ra ngay, đại thiếu gia Long Dạ Tước của Long thị gia tộc tôn quí.
Chẳng trách bình thường không được đến gần.
"Chào buổi tối Long thiếu gia." Bảo vệ chào hỏi một cách lễ phép.
Long Dạ Tước cao quí gật đầu lễ phép, nhưng đôi mắt dường như không có tình cảm loài người kia lại khiến người nhìn nảy thêm sự kính trọng sùng bái, dưới sự bảo vệ của hai người vệ sĩ, anh bước vào đại sảnh với ánh mắt sắc bén.
Lầu mười.
Thân phận của Long Dạ Tước đến khâu bảo vệ nghiêm ngặc nhất cũng phải bớt chút lưu trình, ai mà không biết đến anh? Tuy nhiên, Long Dạ Tước đến đây tham gia yến tiệc, tuyệt đối là có mục đích, anh đến nơi này không phải vì cùng các quan khách khác chào hỏi nói chuyện, anh chỉ vì một vị khách đến thôi, đó chính là ngài Odinson mà anh cứ hẹn nhưng vẫn không gặp được, vì Long Dạ Tước có một hạng mục ở nước F chưa được thông qua, mà ngài Odinson là người sử dụng miếng đất đó, ông du lịch vòng quanh thế giới vừa mới về, hành tung bất định, và tối nay, anh cuối cùng tìm thấy cơ hội cùng ông ta gặp mặt.
"Ngài Long, ngài đến rồi, đã lâu mới gặp." Các vị khách ở hiện trường nhìn thấy anh đi vào, đều rất tôn trọng và chào hỏi anh, cho là chỉ cố làm cho quen mặt trước mặt anh ta, cũng là một chuyện tốt.
Trong lúc đó, lúc Long Dạ Tước đang tìm kiếm Odinson, có một âm thanh gọi anh, "Dạ Tước, con cũng đến rồi à."
Long Dạ Tước quay đầu, chỉ thấy Tô Vỹ Khâm cũng đến, cái chỗ dạ tiệc của giới chính trị có tiếng cũng không thiếu một phần của nhà họ Tô.
"Bác trai." Long Dạ Tước thản nhiên mở miệng.
"Dạ Tước, sau ngày lễ đính hôn, chúng ta vẫn chưa gặp lại, ta sớm muốn kiếm cơ hội cùng con nói chuyện hôn sự của con và Ngữ Phù." Tô Vỹ Khâm khuôn mặt nghiêm túc nói.
Long Dạ Tước lông mày thắt chặt, ánh mắt thấu qua một sự lãnh đạm cự tuyệt người khác ngàn dặm, "Con hiện giờ không có thời gian, có thể để bữa khác nói tiếp."
Tô Vỹ Khâm lập tức gật đầu, "Được, con bận trước đi."
Tô Vỹ Khâm nhìn Long Dạ Tước được người vệ sĩ to lớn mời đến lầu hai, không ngừng nắm chặt nắm đấm, con rể giống như Long Dạ Tước, ông nhất định không thể bỏ qua, tương lai, Tô gia muốn thành công lâu dài bền vững, còn phải dựa vào thiên tài thương gia Long Dạ Tước.
Hơn nữa, thực lực hùng hậu của tập đoàn Long thị, cũng tuyệt đối là một chỗ dựa vững chắc, Tô Vỹ Khâm vẫn luôn muốn trở thành nhân vật thương gia truyền thuyết, mà muốn thực hiện ước mơ của ông thì nhất định phải dựa vào sự giúp đỡ và phò trợ của Long Dạ Tước.
Hôm nay tại lầu hai còn có một buổi dạ tiệc nhỏ, nhưng mà không đủ thân phận, là tuyệt đối vào không được, đại khái hôm nay có thể lên tầng lầu này không quá mười nhân vật.
Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo từ khu ăn uống tự chọn đi ra, hai người đã rất no rồi, và lúc đó, một âm thanh gọi Dạ Trạch Hạo lại.
"Trạch Hạo, tôi có chuyện muốn nói với anh." một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi uy nghiêm gọi anh lại.
Dạ Trạch Hạo giật mình một cái, nói với Tô Lạc Lạc, "Cô ra ngoài trước đợi tôi, tôi chút nữa qua đó tìm cô."
Tô Lạc Lạc hiểu chuyện gật đầu, cô bước vào trong đại sảnh, trong lòng nghĩ, người đàn ông đó là người thân của Dạ Trạch Hạo à! Nếu không sẽ không gọi anh thân mật như vậy.
Tô Lạc Lạc vô vị đi ra ngoài trước, có người phục vụ hướng về cô nghiêng người đưa mâm rượu, cô vươn tay lấy một ly sâm banh, cầm trong tay cũng đỡ ngại hơn, dù gì thì cô đối với môi trường này hoàn toàn không thích ứng được.
Tuy bề ngoài cô mặc rất tươi tắn hoa lệ, nhưng nội tâm lại là không giống như vậy.
Tô Lạc Lạc đi đến góc đại sảnh, cô bất ngờ phát hiện ở góc lan can lầu hai, cũng có khách đang nói chuyện, cô chỉ là tò mò ngước mắt nhìn.
Đột nhiên nhìn thấy Long Dạ Tước cùng một người đàn ông ngoại quốc mắt xanh cao to nói chuyện, anh với thân hình người phương đông lại áp đảo được thân hình của người đàn ông ngoại quốc kia, thật sự mạnh mẽ và to lớn.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc mấy giây, rồi tiếp theo đó, theo bản năng cô trốn vào sau cây cột.
Tuy nhiên, Long Dạ Tước thân ngự trên cao, phong cảnh của đại sảnh thoáng đãng, lúc Tô Lạc Lạc tự tại cầm lấy ly rượu đi qua lại ở đại sảnh, Long Dạ Tước đã nhìn thấy cô rồi.
Người cô mặc bộ áo váy hở màu hồng da, ở dưới ánh đèn, da thịt trắng dường như có thể phát sáng, một khuôn mặt thanh cao và sạch sẽ, làm người khác khó mà không để ý đến cô.
Anh cũng không nghĩ đến, ở chỗ như thế này cũng có thể gặp được cô, cái người phụ nữ này tại sao xuất hiện ở chỗ này? Không lẽ cô ta vẫn còn muốn câu rùa vàng chồng tốt.
Long Dạ Tước trầm xuống cùng với vị khách kế bên chào hỏi một tiếng, anh tao nhã bước xuống lầu, Tô Lạc Lạc vẫn cứ trốn phía sau cây cột, trong lòng cô nghĩ, Long Dạ Tức khẳng định chưa nhìn thấy cô.