Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
  3. Chương 126: chap-126
Trước /129 Sau

Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 126: chap-126

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 126: Đạ kết cục 5

"Cô ngắm nơi nào vậy? Tôi cho cô biết, bà cô tôi vẫn còn là thiếu nữ đó, không hề tùy tiện như ai đó, trăm phương ngàn kế làm mình to bụng ra." người phụ nữ quyến rũ khinh bỉ nói, cô một mặt cố gắng giải thích sự trong sạch của mình, mặt khác không quên chế nhạo Hồ Cẩn Huyên một trận, ở trong lòng của cô cho là, bên cạnh Hồ Cẩn Huyên có nhiều người đi theo thì cô nhất định đang được một phú thương bao nuôi, có ý mẹ bằng con quý lên làm vợ chính, trong bụng càng thêm khinh thường.

Nghe vậy, Thủy Tâm rất giận, sắc mặt cô khó coi, muốn cho người phụ nữ kiều mỵ trước mắt một quyền, hung hăng đánh chết cô, cái gì trăm phương ngàn kế, nói cứ như sư phụ của cô là kẻ thứ ba, nghe liền khiến người ta rất giận, sư phụ của cô là bảo bối được trùm xã hội Thẩm Dật Thần bảo vệ trong lòng bàn tay, đường đường là vợ của người giàu nhất, chủ tử thương sư phụ cỡ nào, đây là sự thực người trong bang đều biết rõ, người phụ nữ đáng ghét này không biết gì cả thì không nên nói lung tung, thiệt là, bộ dáng xinh đẹp lẳng lơ của cô ta mới giống kẻ thứ ba, Thủy Tâm nói ở trong lòng.

Hồ Cẩn Huyên mắt thấy người cạnh mình sắp nổi đóa, trong lòng âm thầm lắc đầu, đám người kia quá bảo vệ cô, cho nên mới dễ dàng mất đi khống chế như thế, Hồ Cẩn Huyên dùng tay nhỏ ấm áp của mình vỗ vỗ quả đấm nắm chặt của Thủy Tâm để an ủi, cười ha hả nói: "Oh. . . . Thiếu nữ à! Thế giới này thật đúng là phát triển nhanh chóng, hiện tại tôi mới nghe nói thiếu nữ có thể có thai, là tôi quá lạc hậu rồi." Dứt lời còn ý vị không rõ nhìn bụng người phụ nữ quyến rũ.

Đám người đi ngang qua ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc từ hai người phụ nữ có vẻ deo95 khác nhau, đều bước chậm lại, có thậm chí dừng bước lại, muốn nghe chuyện thú vị, mặc dù những chuyện tương tự thường xảy ra, nhưng hôm nay bọn họ thật đúng là lần đầu tiên nghe nói thiếu nữ khuê các có thể mang thai, trong bụng cảm thấy rất thú vị.

"Cô nói lung tung gì đó, nơi này trừ kẻ thứ ba như cô có thai, còn có ai mang thai?" người phụ nữ quyến rũ thở phì phò nói, tay thon dài trắng noãn chỉ Hồ Cẩn Huyên, móng tay sơn màu đỏ tươi run lên một cái, như vậy có thể thấy được cô có sức sống cỡ nào.

Hồ Cẩn Huyên nghe tới nghe lui đều nghe được người phụ nữ quyến rũ trước mắt ám chỉ mình là kẻ thứ ba, dù là người tính tình tốt cũng sẽ tiêu tan hầu như không còn, sao cô ta lại khẳng định mình là kẻ thứ ba, chẳng lẽ cô ta gặp quá nhiều kẻ thứ ba rồi, cho nên gặp một người phụ nữ xinh đẹp hơn cô ta thì chính là kẻ thứ ba? Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Hồ Cẩn Huyên lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nói: "Tiểu thư cô không có mang thai mà lại cổ động cờ trống đoạt đi đồ dùng cho con nít mà tôi nhìn trúng, vì vậy tôi có lý do hoài nghi tiểu thư nhất định là người mang thai, hơn nữa trong bụng cũng rất là hài lòng với món đồ trẻ nít này, với lại chẳng lẽ tiểu thư có kinh nghiệm làm kẻ thứ ba rồi sao, nếu không sao lại rõ ràng công việc của kẻ thứ ba như thế, mở miệng ngậm miệng đều là kẻ thứ ba, không phải ai cũng mặc cô vân vê bóp nặn, tôi không lên tiếng chỉ là không muốn so đo với cô thôi." .

Thủy Tâm và các hầu gái bên cạnh nhìn sắc mặt của người phụ nữ quyến rũ này xanh rồi lại trắng, trong lòng kêu to sảng khoái, thật không hỗ là chủ tử của các cô, mắng chửi người không hề thô tục, nhưng vẫn có thể người ta tức chết, càng sùn bái Hồ Cẩn Huyên sâu hơn.

Có lẽ đi theo Thẩm Dật Thần đã lâu, khí thế không giận mà uy trên người Hồ Cẩn Huyên được phát huy vô cùng tinh tế, có một sự cường thế và lực thuyết phục từ trong ra ngoài phát ra, người bên cạnh nghe vậy đều có kích động muốn cúng bái, trong lòng chỉ trích người phụ nữ quyến rũ cậy mạnh vô lý, lòng càng thêm hướng về phía Hồ Cẩn Huyên.

Từ trong lời nói của Hồ Cẩn Huyên không khó nghe ra, Hồ Cẩn Huyên cho rằng người phụ nữ quyến rũ đó là bởi vì có con, mà tâm tình mâu thuẫn của phụ nữ có thai mới khiến cô ta cậy mạnh, cho nên luôn đối nghịch với mình, Hồ Cẩn Huyên cô đại nhân có đại lượng không so đo những thứ này, nhưng sự bố trí lung tung của cô ta làm cho cô rất không thoải mái.

Nghe vậy, người phụ nữ quyến rũ tức điên rồi, cô bị chận không nói lại được, nhưng trước mắt nhiều người đi đường ở chỗ này, cô tuyệt đối không thể nào nhận thua, mắt hung ác nhìn chằm chằm Hồ Cẩn Huyên, cô không thể ngờ người phụ nữ có thai này chẳng những có dáng người xinh đẹp hơn mình, ngay cả nói chuyện cũng có thể khiến mình tức giận, cô có thể nào chịu phục, cô luôn luôn là người được mọi người chiều chuộng, đâu chịu nổi cơn tức này, chưa từng có ai dám không cho cô mặt mũi, người phụ nữ có thai trước mắt và đám người đi theo là trái ngược duy nhất, khiến cô bị mất mặt hai lần trước người đàn ông mình yêu quý, đều do người phụ nữ có thai trước mắt, thật là đáng chết!

Trong tình hình lúng túng này, nhân viên phục vụ nghe tiếng mà đến, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Vị tiểu thư này, thật ngại, đồ dùng con nít này là vị phu nhân kia nhìn trúng trước, thật ra thì kiểu dáng này còn có hàng tích trữ, tôi đi lấy cho ngài xem ngay, ngài chờ một chốc lát được không?" .

Đối với tình hình như thế, cô cũng không xa lạ. Không thể nghi ngờ là oan gia nhìn trúng hàng hóa như nhau, cũng may, trong kho hàng còn có hàng tích trữ, nếu không thật rất khó giải quyết, trên người của người phụ nữ có thai có một hương vị khiến người ta rất thích, nhưng không biết vì sao sao người phụ nữ quyến rũ này không thích người phụ nữ tuyệt mỹ kia, trong bụng cảm thấy rất kỳ quái, có lẽ là không cho phép người ta xuất sắc hơn mình!

"Đủ rồi! Cô gây đủ chưa? Còn không ngại mất mặt à?" Phương Tấn Bằng đứng ở cửa tiệm lạnh lẽo quát lớn, vẻ mặt lạnh lẽo, đây là câu nói thứ hai của anh hôm nay, người phụ nữ quyến rũ chưa từng biết một Phương Tấn Bằng như vậy, lúc nãy ở lầu một anh rất tức giận, nhưng giọng nói cũng không có lạnh lẽo như vậy, cô nghe mà trong lòng run lên, há há cái miệng, muốn giải thích cho mình, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Hồ Cẩn Huyên, vẻ mặt ghen ghét, như hận không thể ăn Hồ Cẩn Huyên.

Phương Tấn Bằng không nói gì nữa, tròng mắt vốn lạnh lẽo khi chạm đến Hồ Cẩn Huyên thì lại dần dần ấm lên, trong mắt lóe lên chán nản và áy náy, sau đó xoay người bước đi ra ngoài, vô luận hôm nay thiên kim đại tiểu thư này nói thêm lời gì uy hiếp anh nữa, Phương Tấn Bằng cũng sẽ không đi với cô ta nữa, dựa vào năng lực của Phương Tấn Bằng, anh cho tới bây giờ chưa từng sợ ai, nếu không phải nể mặt cha mẹ, anh đã sớm vứt thiên kim đại tiểu thư làm người ta chán ghét này đến Bắc cực, dù tính tình của anh khá tốt, nhưng cũng có lúc bực mình.

"Anh Bằng, chờ em một chút, anh nghe em giải thích!" người phụ nữ quyến rũ nhìn thấy người đàn ông mình ái mộ không vui xoay người đi ra ngoài, trong lòng nhất thời rất phiền não, lo lắng gọi bóng lưng của anh, lúc gần đi vẫn không quên trợn mắt nhìn Hồ Cẩn Huyên một cái, hung hăng nói "Cô cứ chờ xem!" .

"Thật là không giải thích được!" Thủy Tâm nhìn người phụ nữ quyến rũ đi khỏi rồi nói, có vẻ người phụ nữ quyến rũ kia rất là coi trọng người đàn ông trầm mặc ít nói vừa rồi, như vậy cũng tốt, kẻ ác tự có kẻ ác trị.

Khi mọi người cho rằng cuộc chiến này đã kết thúc, bé trai khoảng ba bốn tuổi lúc nãy chơi ở đằng kia lại đuổi theo món đồ chơi nên chạy về phía Hồ Cẩn Huyên, nhất thời không có chú ý đụng vào trên người của Hồ Cẩn Huyên, cô nhất thời ôm bụng kêu đau: "A. . . . Rát. . . rất là đau. . . . . ." .

Chuyện chỉ xảy ra ở trong nháy mắt, Thủy Tâm và các cô hầu gái đang đắm chìm trên người người phụ nữ quyến rũ vừa đi, ai cũng chưa kịp phản ứng thì bi kịch đã xảy ra.

"Sư phụ! Ngài làm sao vậy?" Thủy Tâm phục hồi tinh thần lại, gấp giọng vịn cơ thể đứng không vững của Hồ Cẩn Huyên, gấp gáp hỏi, trong lòng thầm than hỏng bét, chẳng lẽ sư phụ và đứa bé có việc gì! Nếu quả thật như vậy, cô thật phụ lòng sư phụ, nếu như lúc ấy cô không có lo xem trò vui, bỏ mặc sư phụ, chuyện có lẽ cũng sẽ không xảy ra, càng nghĩ trong lòng cô càng tự trách.

"Phu nhân!"

"Phu nhân, người đau chỗ nào?"

"Mau —— mau gọi xe cứu thương! Gọi điện thoại cho cậu chủ."

. . . . . .

Hiện trường nháy mắt náo loạn, đám hầu gái và Thủy Tâm hô to, đám ám vệ lén đi theo rối rít hiện thân, giải tán đám người, rồi mọi người chia đầu hành động, có người đang gọi điện thoại thông báo Thẩm Dật Thần, có người đang an bài bệnh viện tốt nhất dưới cờ ‘tập đoàn Thần Thoại’ chuẩn bị chữa trị, có người gọi điện thoại kêu xe cứu thương, bé trai gây họa nhìn thấy tình hình này, sững sờ đứng tại chỗ, khi bé nhìn thấy hạ thân Hồ Cẩn Huyên đột nhiên chảy máu, liền lớn tiếng khóc.

Mẹ của đứa bé đang ở cách đó không xa, nghe tiếng vang bên đây lập tức chạy tới, nghe đám người bên cạnh rối rít kể chuyện đã xảy ra, liền âm thầm chỉ trích mình không có trông kỹ đứa bé, nhìn hạ thân người phụ nữ có thai trước mắt bắt đầu tuôn máu, mẫu thân của đứa bé trai sợ hãi, nhìn tình hình này, địa vị của người phụ nữ có thai trước mắt rất lớn, hơn nữa bụng của cô đoán chừng còn chưa tới ngày sinh dự tính đã chảy máu, không biết có giữ được không nữa, trong lòng rất khủng hoảng, một tay nắm chặt đứa bé, một tay rút di động ra gọi điện cho cha của con mình, nói cho anh biết con mình gây họa lớn, trong lòng cô rất sợ đối mặt tình cảnh này.

Người phụ nữ quyến rũ chưa đi bao nhiêu bước đã nghe thấy mọi người tiếng quát tháo, lập tức xoay người về, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này, trong lòng nhất thời nghi ngờ, lúc cô đi qua căn bản không có đụng cô ta, tại sao có thể như vậy, mặc dù tính khí của cô không tốt, nhưng vẫn biết đứa bé là vô tội, nên sẽ không ra tay thế, mà Phương Tấn Bằng đi trước người phụ nữ quyến rũ nghe tiếng lập tức xoay người, trong mắt lóe lên lo lắng, đồng thời còn không quên nhìn chằm chằm người phụ nữ quyến rũ, ánh mắt không tiếng động chỉ trích cô, người phụ nữ nhìn thấy ánh mắt chỉ trích, vẻ mặt chán ghét của người đàn ông mình ái mộ, trong bụng cảm thấy uất ức, thật không phải là cô làm.

"Thật không phải là em làm!" người phụ nữ uất ức nói rõ, làm bộ đáng thương nhìn người đàn ông mình yêu, nhưng mấy ngày qua Phương Tấn Bằng đã hiểu rõ tính tình của cô nên không thèm quan tâm những lời cô ta nói, cảm thấy cô chỉ muốn tranh thủ đồng tình.

Phương Tấn Bằng liền muốn tiến lên đi hỗ trợ, lúc này bên ngoài có động tĩnh rất lớn truyền tới, một nhóm người vội vội vàng vàng chạy qua đây, đi cùng còn co quản lý bách hóa, người đàn ông mặc âu phục màu đen dẫn đầu có gương mặt như thần, vẻ mặt lạnh lẽo, lộ ra cảm giác làm cho người ta không dám đến gần, cả người đều lộ vẻ lo lắng, mà quản lý thì run run rẩy rẩy đi theo anh, vẻ mặt cung kính khác thường.

Mọi người rối rít suy đoán đây là ai, sao phô trương lớn như vậy, ngay cả quản lý bách hóa cũng một mực cung kính anh ta, trong bụng cảm thấy tò mò, chỉ có mấy người Thủy Tâm nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục màu đen này y như nhìn thấy cứu tinh, vẻ mặt cung kính mà sợ hãi, lần này nếu phu nhân thật có chuyện gì, chủ nhân của họ chắc chắn không tha cho họ, họ chỉ có thể thầm cầu nguyện phu nhân và đứa bé ngàn vạn đừng có chuyện gì.

Thẩm Dật Thần đi nhanh hơn, bước chân gấp gáp tỏ rõ sự nóng nảy của anh, lúc nãy anh nhận được tin tức vợ mình bị đụng ngã trên đường, liền cảm thấy tức giận vô cùng, thực sự nghĩ cái gì sẽ tới cái gì, anh cũng không quên cô chỉ mới có thai hơn bảy tháng, bây giờ phải làm sao cho phải, đứa bé không có không sao, nhưng cô tuyệt đối không thể có chuyện, lúc đó, bdù anh có được mọi người tôn như thần thì cũng cảm thấy trời như sắp sập xuống, đang êm đẹp, vợ yêu của anh lại bị thương, bảo anh làm sao mà chịu nổi?

Xa xa, Thẩm Dật Thần liền nhìn thấy cô gái nhỏ mình yêu tận xương tủy đang gập người kêu rên, sắc mặt tái nhợt vô cùng, hạ thân còn có máu tràn ra, trái tim của anh nhất thời co rụt lại, đau đớn không biết làm sao, một bước thành ba bốn bước, bước nhanh đi về phía cô gái nhỏ mình yêu.

"Bà xã, em đau ở đâu?" Thẩm Dật Thần nhẹ nhàng ôm vợ yêu, đặt trọng lượng của cô lên người mình, không chỉ tay run rẩy, cả thanh âm cũng sợ hãi run rẩy, mặt xanh mét, trên trán lộ ra gân xanh, tất cả mọi người cảm nhận được sự bạo ngược phát ra từ người của anh, tim cũng lay động theo, lúc này Thẩm Dật Thần lo lắng cô còn có chỗ nào khác bị thương, nghe tiếng thở dốc vội vàng của cô, dường như ngay cả hít thở cũng đau đớn, giờ phút này anh hận không thể đau đớn thay cho cô.

"Ô —— hô, bụng, bụng rất đau —— đứa bé, nhất định phải giữ được đứa bé —— o o!" Hồ Cẩn Huyên thở hổn hển gian nan nói, lúc này nghe được thanh âm của chồng, trong lòng cô mới không còn sợ hãi, tin tưởng anh tự sẽ có biện pháp bảo người ta chữa tốt cho cô, nhưng người đàn ông này cưng chiều vợ như mạng, luôn luôn xem trọng cô hơn đứa bé, điều này làm cho cô không thể không lo lắng vào lục sự tồn tại của đứa bé uy hiếp tánh mạng của cô, người đàn ông bên cạnh sẽ không chút do dự lựa chọn giữ mạng của cô, cuối cùng dễ dàng bỏ đi tánh mạng của đứa bé trong bụng, cô thật sự lo lắng.

"Bảo bối, ngoan, nhất định phải cố gắng, rất nhanh sẽ không đau nữa, đứa bé cũng sẽ không sao, nếu em dám dễ dàng từ bỏ, anh nhất định không cần đứa bé này, em có nghe rõ không? Em ở đây, con mới ở đây!" Thẩm Dật Thần tỉnh táo nói, ẵm Hồ Cẩn Huyên lên, nhanh chóng xông ra ngoài, nghe giọng nói yếu đuối của cô, thật giống như biết được cô và con không thể cùng sống, trực giác nhạy bén trời sanh khiến anh không có thời gian lo lắng nữa, không thể trách anh độc ác, anh rất lo lắng một khi mình đồng ý bảo vệ tốt đứa bé, cô sẽ bất chấp tất cả bỏ đi ý niệm sống tiếp, anh tuyệt không cho phép cô có ý nghĩ này, cô gái nhỏ trong ngực phải ở cạnh anh đời đời kiếp kiếp, đời này của họ còn chưa xong mà? Làm sao cho phép cô buông tay anh đi trước?

Nghe vậy, Hồ Cẩn Huyên vừa nóng vừa giận, nhưng không có hơi sức nói thêm gì, chỉ có thể mặc cho anh ẵm mình chạy ra ngoài, trong lòng bắt đầu ảo não mình quá càn quấy, tạo thành hậu quả hôm nay đều do mình tùy hứng gây nên, đứa bé ngàn vạnkhông thể có chuyện, trong thời gian bảy tháng không dài không ngắn này, cô đã sớm quen nói chuyện phiếm với đứa con trong bụng, đã quen cảm thụ sự hiện hữu của con. . . .

Tại cửa phòng giải phẫu của bệnh viện lớn nhất thành A, Thẩm Dật Thần lo lắng đi tới đi lui trên hành lang, trên tay, trên quần áo của anh đều là máu tươi của người phụ nữ anh yêu, không có ai biết cô chảy bao nhiêu máu rõ ràng hơn anh, anh máu lạnh vô tình, coi mạng người như đồ bỏ đi lại lần đầu tiên biết thì ra bên trong thân thể người có nhiều máu như vậy, nhiều đến làm cho người ta đáng sợ! Không có ai biết nhân vật anh hùng làm mưa gió trong hắc đạo đang vì người vợ trong phòng giải phẫu mà sợ hãi đến run rẩy tay chân.

Đi theo mà đến còn có Thủy Tâm, một đám hầu gái, ám vệ, quản lý bách hóa, mẹ của đứa bé trai, Phương Tấn Bằng và người phụ nữ quyến rũ, tất cả mọi người đều lo lắng chờ ngoài cửa phòng giải phẫu, thận trọng nhìn sắc mặt của người đàn ông trên người dính đầy máu.

Dưới tình huống này, quản lý bách hóa không thể không đến, dù sao chuyện xảy ra trong phạm vi quản lý của hắn, hắn không thể ngờ phu nhân của tổng giám đốc đang có thai lại đến bách hóa chật chội dạo phố, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng cô không có chuyện gì, nếu không dựa vào tính tình của tổng giám đốc, lột da của mình cũng có thể.

Không có sai, bách hóa này chỉ là một bách hóa nhỏ của ‘ tập đoàn Thần Thoại ’ thôi, nếu Thẩm Dật Thần sớm biết bảo bối của anh muốn đi dạo phố, anh đã sớm an bài quản lý sơ tán đám người, để lại bách hóa lớn cho cô đi dạo một mình, nhưng ngàn vàng khó mua sớm biết, chờ anh biết bảo bối của anh len lén chạy đến bách hóa nhà mình, hắn tới an bài sơ tán đám người đã không kịp rồi, bởi vì bi kịch đã xảy ra.

Thẩm Dật Thần lo lắng đi tới đi lui, nhìn thấy một y tá đi ra từ phòng giải phẩu, anh bước nhanh tới, muốn biếttình huống bảo bối của anh như thế nào, nhưng y tá căn bản không có thời gian, nhanh chóng chạy đến phòng cất máu lấy máu, lúc này y tá trẻ không thể để ý anh ta có giận mình hay không, dù sao lúc này thời gian chính là sinh mạng, nếu động tác của cô chậm chút, bệnh nhân rất có thể nguy hiểm sinh mạng.

Cô còn nhớ rõ lúc nãy vị đại nhân kia ôm một người phụ nữ có thai cả người toàn máu nóng nảy chạy đến, ngay cả viện trưởng bệnh viện cũng một mực cung kính anh, phân phó nhất định phải chữa khỏi cho người phụ nữ kia, phải giữ được đứa bé và người lớn, nếu không cả bệnh viện sẽ bị hủy diệt, khi đó mọi bác sĩ đều sợ đến mất hồn mất vía, người phụ nữ kia đến tột cùng có thân phận gì, tại sao viện trưởng sợ như vậy?

Thủy Tâm nhìn tình hình này, trong mắt có lo lắng và tự trách, nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của chủ nhân, nghĩ tới còn phải đợi một thời gian nữa, nhưng quần áo của chủ họ lại dính đầy máu, vì vậy mạo hiểm đi tới, nhẹ giọng nói ra: "Cậu chủ, ngài có cần đi thay quần áo, tẩy rửa chút không?" .

Thẩm Dật Thần giống như không có nghe được gì cả, vẫn lo lắng đi tới đi lui, mắt thỉnh thoảng liếc về phía ngọn đèn sáng ở cửa phòng mổ, theo thời gian trôi qua, anh càng ngày càng sốt ruột, lúc này anh còn đâu thể chú ý đến thứ gì khác nữa, toàn bộ ý định đã sớm đi theo người phụ nữ yêu mến tiến vào phòng giải phẩu.

Thủy Tâm tự biết dưới tình huống này, vô luận mình nói cái gì, Thẩm Dật Thần cũng sẽ không để ý tới, bất đắc dĩ sờ sờ lỗ mũi, thức thời tránh ra, yên lặng chờ ở một bên.

Trong chốc lát, một người đàn ông cao to chạy từ cửa bệnh viện đến phòng giải phẫu, lúc người phụ nữ đang ôm bé trai gây chuyện thấy anh ta, rốt cuộc lo lắng khóc thành tiếng, run rẩy kể lại chuyện đã trải qua cho anh ta nghe, càng nghe chân mày người đàn ông càng nhíu lại, trước không nói địa vị của người phụ nữ kia cao cỡ nào, đây chính là hai mạng người, lần này đứa con nghịch ngợm của họ thật gây họa lớn, hi vọng người phụ nữ kia và đứa bé trong bụng cô không có chuyện gì, nếu không người đàn ông trên người dính đầy máu bên cạnh nhất định không bỏ qua.

"Ông xã, làm thế nào? Cả người của cô ấy đều dính máu, nếu cô ấy có chuyện gì, chúng ta chính là người có tội nặng! Đều tại em không có trông nom Thắng Tử, nếu không chuyện cũng sẽ không xảy ra." Người phụ nữ ôm đứa bé khóc nói, cô luôn luôn nhát gan, có chuyện gì đều là chồng cô ra mặt trợ giúp hoàn thành, tựa như chuyện ngày hôm nay, thật khiến cô ngây ngẩn cả người.

Thẩm Dật Thần bên cạnh vốn rấtx nóng nảy rồi, nghe lời người phụ nữ kia nói, nhất thời hiểu được chuyện đã xảy ra, rất tốt, thật sự là quá tốt, bất kỳ một người nào tổn thương bảo bối của anh, Thẩm Dật Thần anh cũng sẽ không bỏ qua, toàn bộ mọi người đều rụt cổ, ánh mắt sắc bén của Thẩm Dật Thần liếc về phía người phụ nữ kia, lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm ở Bắc cực, cả người phát ra sự ngang tàng, khiến người phụ nữ ngừng khóc, sợ hãi dựa vào trong ngực chồng mình.

"Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu!" Người đàn ông cao lớn ôm cả vợ con yên lạng chờ ở cửa phòng mổ.

Mà người phụ nữ quyến rũ đi theo nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, cô đã nói rồi, căn bản không mắc mớ tới cô, hiện tại sự thật đã rõ, cô cũng không cần thiết ở chỗ này nữa, lúc nãy cô đi theo người đàn ông mình yêu, nhưng trước mắt xem ra toàn bộ ý định của người đàn ông mình yêu đều ở trên người của người phụ nữ trong phòng mổ, căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của cô, cô không thể không thừa nhận người phụ nữ đó làm cho người ta rất thích, ngay cả loại người không có tim không có phổi như cô cũng rất ưa thích, sở dĩ đối nghịch với người phụ nữ kia, chính vì không thể thấy người khác hạnh phúc hơn mình! Cho nên luôn muốn lật đổ hạnh phúc của người khác.

Hôm nay từ đủ loại chuyện xem ra, có lẽ cô không thể lấy được hạnh phúc rồi! Cam chịu và thất vọng thở dài một cái, người phụ nữ xoay người rời đi bệnh viện, hi vọng người phụ nữ kia và đứa con của cô sẽ không sao!

Lúc Phương Tấn Bằng biết được chân tướng, trong lòng biết mình hiểu lầm người phụ nữ kia, theo ý thức xoay người, nhưng phía sau đã sớm không còn bóng hình xinh đẹp kia, cô ấy rời đi khi nào? Tại sao bị người ta trách oan còn tự rời đi, theo thói quen cay cú của cô không phải nên phách lối đi đến trước mặt anh, lớn tiếng tuyên bố mình trách lầm cô, sau đó đòi mình bồi thường tổn thương tinh thnầ sao? Nhưng cô lại rời đi mà không nói một câu, cô như vậy khiến trong lòng anh hơi gợn sóng.

Trong chốc lát, một y tá trẻ bước nhanh ra, gấp giọng hỏi: "Người thân của bệnh nhân ở đâu?", cô vừa nói vừa lấy sổ ghi bệnh trong tay ra.

"Là tôi, vợ tôi thế nào?" Thẩm Dật Thần run giọng hỏi, anh thấy dáng vẻ gấp gáp của y tá, anh cũng sẽ không ngây thơ cho rằng không có chuyện gì, trong lòng càng ngày càng sợ hãi.

"Bởi vì đứa nhỏ trong bụng người phụ nữ chỉ hơn bảy tháng, hơn nữa bụng của cô ấy bị đụng vỡ nước ối, còn dẫn đến tình huống mất rất nhiều máu, trước mắt tình huống của cô ấy vô cùng nguy hiểm, nếu đứa bé và người lớn chỉ có thể giữ được một, ngài muốn bảo vệ người lớn hay là đứa bé." Y tá hỏi người đàn ông đẹp trai nhếch nhác trước mắt, anh là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp, sự nhếch nác này cũng không hề tổn hại vẻ đẹp của anh, dù sao y tá cũng có kiến thức rộng rãi, lúc nhìn thấy dung nhan như thần này, chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó nghiêm túc chờ đối phương trả lời.

"Bảo vệ người lớn, đáng chết, nhất định phải giữ được người lớn!" Thẩm Dật Thần giống như con dã thú bị thương, gầm nhẹ, trán nổi gân xanh lên, nhân viên cứu hộ đáng chết, bây giờ còn không rõ ràng giữ mạng của ai quan trọng hơn, thật là uổng công nuôi bọn họ, không có người lớn làm sao có đứa bé, người sống cả đời với anh là người phụ nữ của anh, mà không phải đứa bé làm cô chịu đủ hành hạ, thì ra mang thai đứa bé nguy hiểm lớn vậy, sau này bọn họ không sinh nữa, trái tim của anh không chịu nổi đả kích mãnh liệt như vậy.

"Nhưng cô ấy nói. . . . Nói muốn giữ đứa bé." Y tá khó khăn nói, người đàn ông tuấn mỹ này chắc chắn rất yêu vợ, nếu không sẽ không mở miệng nói muốn giữ người lớn, tình yêu như vậy thật làm cho người ta hâm mộ đấy.

"Mặc kệ cô nói gì, dù sao giữ lấy người lớn quan trọng hơn, nghe lời của tôi mà làm, giữ người lớn, nếu người lớn có việc gì không hay xảy ra, mấy người đừng hòng sống ở thành A nữa." Thẩm Dật Thần cực kỳ tức giận quát, trong lòng cảm thán người phụ nữ anh yêu sao lại không suy nghĩ cho anh một chút, nếu cô có chuyện gì, bảo anh làm sao mà làm việc.

Nghe vậy, y tá vội vội vàng vàng đi về phía phòng giải phẩu lần nữa, chuyển đạt ý của Thẩm Dật Thần, đó là một mệnh lệnh rất khí phách, ngay cả người từng trải như cô cũng nghe lệnh của anh theo bản năng.

"Chỉ có thể giữ được một?" Một nhà ba người nghe được lời y tá nói, đều ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm lặp lại lời y tá nói, chẳng lẽ đứa bé nghịch ngợm của họ thật hại chết người, làm sao có thể, nghe giọng nói vừa rồi của người đàn ông nhếch nhác đó, giống như ai cũng sẽ không buông tha, nếu người phụ nữ kia thật sự có chuyện gì, như vậy người đàn ông này sẽ biến thành con sói đói, nhào về phía đứa bé của bọn họ, nghĩ tới đây, người phụ nữ và chồng cô rùng mình một cái, mà bé trai ba bốn tuổi không hiểu gì cả cũng an tĩnh sống ở trong ngực cha mẹ, cảm thụ sự lo lắng của cha mẹ.

Giải phẫu còn đang tiến hành, thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thẩm Dật Thần đi tới đi lui, tâm tình càng ngày càng kém, bởi vì bảo bối thân yêu của anh bị đưa vào phòng giải phẫu ba tiếng rùi, trong ba tiếng anh đã chịu đủ đau khổ, suy nghĩ rối ren, nếu cuối cùng bảo bối của anh thật sự có chuyện, anh dù lên trời xuống đất cũng muốn theo cô, vừa nghĩ thông, lòng của Thẩm Dật Thần mới không còn sợ.

"Oa oa oa. . . ." Một tiếng khóc khổng lồ của trẻ nít đột nhiên từ phòng giải phẩu truyền ra, Thẩm Dật Thần ngây ngẩn cả người, trán nổi gân xanh lên, đây là người đàn ông đầu tiên nghe được tiếng khóc chào đời an toàn của con mà lại lộ vẻ mặt thô bạo, cả người tản ra khí thế khiến người kinh hồn bạt vía, thật giống như một Tu La thình lình xuất hiện.

Thẩm Dật Thần nổi giận, lúc nãy anh rõ ràng đã nói muốn giữ người lớn, nhưng đám người kia lại không làm theo phân phó của anh, dám lấy mạng đứa bé đổi mạng người phụ nữ anh yêu, làm sao có thể.

Những người khác không hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Thẩm Dật Thần lúc này, mơ hồ vì tiếng khóc của trẻ nít mà nhẹ nhàng thở ra, đứa bé không có việc gì, như vậy người lớn chắc sẽ không có việc gì! Hi vọng sẽ không có chuyện gì.

"Oa oa oa. . . ." Qua không bao lâu, lại có tiếng khóc trẻ nít truyền tới, đang lúc mọi người không rõ chân tướng, đèn phòng giải phẩu liền tắt, một đám bác sĩ mệt mỏi hấp tấp đi ra, theo ở sau đó còn có Hồ Cẩn Huyên đang hôn mê.

"Đáng chết! Tôi nói phải giữ người lớn, tôi nói muốn giữ người lớn, mấy người đáng chết không nghe à?" Thẩm Dật Thần giận dữ hét, giống như một con dã thú, đấm mạnh bác sĩ đi đầu một quyền, bác sĩ làm việc suốt 3 tiếng rất mệt mỏi, làm sao chịu nổi, nháy mắt té xuống đất, lỗ mũi bị đánh chảy máu.

"A. . . . Tiên sinh, anh nghe tôi nói trước, người lớn và đứa bé đều không có chuyện, sinh ra thai long phượng đấy." Một y tá đang ẵm đứa bé vừa chào đời lên tiếng giải thích, cô quá rõ ràng người đàn ông ở trước mắt quan tâm vợ của anh cỡ nào rồi, lúc nãy cô đi ra hỏi theo lời bác sĩ phân phó cũng sợ hết hồn.

Nghe vậy, Thẩm Dật Thần mới phục hồi tinh thần lại, bảo bối của anh không có việc gì, đã không sao, mà em bé bảo bối quan tâm cũng không có chuyện, sinh ra thai long phượng, từ từ nhai những lời này, Thẩm Dật Thần rốt cuộc trút được gánh nặng, lúc này mắt mới nhìn rõ người phụ nữ yêu mến sau lưng bác sĩ, cái gì cũng không để ý, bước nhanh đến bên cô gái nhỏ, không biết cô đang ngủ hay còn hôn mê, sắc mặt mặc dù tái nhợt, nhưng nhiệt độ gương mặt nhắc nhở anh, cô còn sống, thật tốt, Thẩm Dật Thần yêu thương sờ sờ cô gái nhỏ yêu thích, vừa đau lòng lại thâm tình.

Cả nhà ba người của người phụ nữ, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút, cả nhà bọn họ đều bị hủy diệt, thật là cám ơn trời đất, ông trời phù hộ người phụ nữ đó và con của cô ấy, đây cũng không phải khoa trương, thủ đoạn của người đàn ông kia rất lợi hại, mọi người trong bệnh viện này đều sợ anh ta, cũng không biết anh ta rốt cuộc là nhân vật lớn nào ở thành A.

Đám người ở hành lang bệnh viện nghe vậy đều nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười vui vẻ. . . .

Chính văn đến đây là hết

Quảng cáo
Trước /129 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Mộng Ảo Thần Vực

Copyright © 2022 - MTruyện.net