Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe thấy những lời này, trong lòng Thịnh Vân Hạo căng thẳng, giống như máu toàn thân đều chảy ngược lại vậy, tay chân lạnh ngắt, toàn thân cứng đờ đến mức không thể nhúc nhích.
"Tuyết Vy..."
Tô Tuyết Vy thu lại ánh mắt không nỡ thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng, cô nhất định phải ép mình trở thành một người vô tình, môi mấp máy nói ra lời tàn nhẫn kia.
"Thịnh Vân Hạo, anh có thể cút xéo đi được rồi đấy."
Thấy vẻ mặt dứt khoát của Tô Tuyết Vy, Thịnh Vân Hạo dường như không còn cảm nhận được sự tồn tại của nhịp tim mình, anh muốn kéo chặt tay Tô Tuyết Vy, lại phát hiện ra mình không thể di chuyển dù chỉ một bước.
Hóa ra là cơn gió nhẹ ôn hòa mang theo ấm áp lúc này lại biến thành một trận gió lạnh giá đến mức khiến người ta không cách nào chịu được, Thịnh Vân Hạo chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Tô Tuyết Vy lên lầu.
Một lúc lâu, tiếng cười từ miệng anh phát ra từng chút từng chút một, giống như trào phúng lại giống như rên rỉ, anh bước từng bước, dẫm lên sự thất vọng mà rời đi.
Tô Tuyết Vy ở trên ban công vẫn nhìn người đàn ông kiêu ngạo kia rời đi, trái tim cô tàn nhẫn thắt lại một chút, cô tự nói với mình rằng tuyệt đối không thể mềm lòng.
Tô Thần Vũ học theo dáng vẻ vịn vào lan can của Tô Tuyết Vy, trong đầu cậu từ đầu đến cuối vẫn không hiểu tại sao Thịnh Vân Hạo không lên đây.
"Mẹ ơi, tại sao chú phải đi ạ?"
"Chú có việc bận, tối nay chúng ta lại tới thăm chú được không?"
Tô Thần Vũ lanh lợi gật đầu.
Sau khi Tô Tuyết Vy giao Tô Thần Vũ cho Tiêu Châu, quyết định lại đi tìm Vương Minh thêm một lần.
Cô muốn lấy được chân tướng của tất cả mọi việc.
Thịnh Vân Hạo trở lại khách sạn với vẻ mặt ngẩn ngơ, mất tinh thần ngồi ở trên giường, hai tay ôm đầu giống như đã phải chịu đựng một sự đả thích vô cùng lớn, trong đầu nhớ lại giọng Tô Tuyết Vy bảo anh cút.
Hóa ra một Tô Tuyết Vy dịu dàng như vậy cũng sẽ nói ra những lời đả thương người khác như vậy.
Hóa ra những lời từ miệng mình nói ra từng cái một đều sẽ trở lại người mình.
Đây là nhân quả báo ứng, Thịnh Vân Hạo từ trong ngực mình, lấy ra một tấm ảnh còn sót lại.
Bốn năm, ròng rã bốn năm trời, anh không thể cứ như vậy từ bỏ tất cả mọi thứ, nhặt chiếc di động rơi ở trên giường lên, gọi một cuộc điện thoại.
"Gửi cho tôi vị trí của cô ấy."
Cũng chỉ qua vài giây, di động có tiếng rung, màn hình hiện lên vị trí của một quán trà.
Anh không do dự nhiều, mặt không biểu cảm, lấy xong đồ liền đi ra khỏi phòng.
Tô Tuyết Vy bước vào quán trà, vẫn ngồi ở chỗ lần trước, không thay đổi.
Chuông gió ngoài cửa sổ bị thổi đến mức phát ra tiếng leng keng, mấy người không ăn khớp gì với quán trà này tiến vào, Tô Tuyết Vy cũng không để ý nhiều.
Ban nãy cô đối xử với Thịnh Vân Hạo có phải hơi quá đáng hay không? Nghĩ lại mấy năm gần đây thì thờ ơ lãnh đạm, mấy ngày này thì sỉ nhục trách móc.
Nghĩ lại thân phận hai bên, Thịnh Vân Hạo có tính là gì chứ?
Rất nhanh, tiếng chửi bậy từ bàn bên cạnh truyền đến, Tô Tuyết Vy không khỏi nhíu mày.
Từng phút từng giây trôi qua, Vương Minh vẫn không xuất hiện, Tô Tuyết Vy đã có chút không còn nhẫn nại nữa rồi, dọn dẹp xong đồ đạc, cô đứng dậy bước ra cửa phòng.
Cô quyết định tự mình tới tìm Vương Minh.
Sau khi cô đứng dậy, tên côn đồ ở bàn bên cạnh cũng đứng dậy theo.
Dao găm được giấu trong tay lập lòe ánh sáng, bắt kịp bước chân Tô Tuyết Vy.
Vốn định trực tiếp gọi xe tới nhà tìm Vương Minh, lại phát hiện điện thoại từ đầu đến cuối không có ai tiếp máy, trong lòng lờ mờ có cảm giác bất an, luôn cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì.
Đứng ở ngã tư mãi không gọi được nổi một chiếc xe, trong lòng có chút bực bội, cô nhìn di động một lát.
Trong đầu thoáng hiện lên vẻ mặt đau đớn của Thịnh Vân Hạo, cô nắm chặt tay, móng tay bấu sâu vào thịt, Thịnh Vân Hạo chẳng phải gì hết.
Tên côn đồ ở sau lưng cầm con dao găm, từng bước từng bước tới gần Tô Tuyết Vy.
Sau một tiếng hét chói tai, Tô Tuyết Vy ôm bụng ngã xuống đất, đám người nhanh chóng vây xung quanh, chật như nêm.
Chờ tới lúc Thịnh Vân Hạo chạy tới quán trà liền thấy trước cửa quán có một đám người đứng vây quanh, đồng tử co lại, lẽ nào Tô Tuyết Vy đã xảy ra chuyện rồi?
Nghĩ tới đây, anh rốt cuộc nhịn không nổi chạy vào đám người, thấy cảnh tượng khiến anh cả đời này đều không thể tha thứ cho mình: Tô Tuyết Vy với vẻ mặt đau đớn ngã trên đất, trên bụng còn có một vết máu khiến người khác sợ hãi vẫn đang tuôn ra.
Thịnh Vân Hạo ôm chặt lấy Tô Tuyết Vy, môi run rẩy nói không ra tiếng, tay run rẩy gọi điện thoại cho cấp cứu, thấy mắt Tô Tuyết Vy dần dần nhắm lại, anh luống cuống hết cả.
"Tuyết Vy, Tuyết Vy, em đừng ngủ, nhìn anh...!Tuyết Vy!"
Thịnh Vân Hạo ôm Tô Tuyết Vy vào lòng mình, miệng không ngừng gào thét.
"Xe cứu thương đâu! Tuyết Vy, xe cứu thương rất nhanh thôi sẽ tới, em đừng ngủ!"
Trước khi Tô Tuyết Vy nhắm mắt lại, cô dường như thấy được dáng vẻ Thịnh Vân Hạo rơi nước mắt.
Hóa ra anh cũng sẽ khóc.
Cửa phòng cấp cứu.
Thịnh Vân Hạo không ngừng đi qua đi lại, khi ấy dáng vẻ Tô Tuyết Vy cả người đầy máu khắc rất sâu trong đầu anh.
Anh cảm thấy sợ hãi, sợ hãi đối diện với cái chết.
Trên áo sơ mi trắng tinh của anh đều là máu, trên nửa mặt anh cũng đều là máu, khắp người đều là máu của Tô Tuyết Vy! Toàn thân không thể khống chế mà run rẩy lên, anh không thể để Tô Tuyết Vy rời xa anh.
Người đầy mùi máu tươi khiến anh càng ngày càng sợ hãi, anh sẽ không buông tha cho những người đó, càng không tha thứ cho bản thân mình.
Một tiếng bước chân dồn dập truyền đến phía sau Thịnh Vân Hạo.
Nắm đấm và lời nói dường như đồng thời xuất hiện.
"Thịnh Vân Hạo!"
Nửa gương mặt dính máu bị Chu Hạo Thanh đấm một đấm vào, cả người nhếch nhác nằm bò trên mặt đất, còn chưa đợi anh kịp phản ứng lại, nắm đấm của Chu Hạo Thanh lại giáng xuống mặt anh.
"Anh có phải là điên rồi không!"
Thịnh Vân Hạo bắt lấy nắm đấm của Chu Hạo Thanh, quát.
"Đúng! Tôi đúng là điên rồi, Chu Hạo Thanh, giờ phút này anh tốt nhất đừng có chọc tôi!"
Hai người bây giờ giống như hai con sư tử đang nổi giận, chỉ một chút bất thường sẽ đánh nhau, cắn xé đối phương.
Đôi mắt Chu Hạo Thanh đều là lửa giận, khi nghe tin Tô Tuyết Vy bị thương, cả người anh đều không khống chế nổi, muốn đi tìm Thịnh Vân Hạo tính sổ.
Một phát liền vùng ra khỏi tay Thịnh Vân Hạo, đứng dậy, nhìn thấy đèn phòng cấp cứu còn sáng, lửa giận trong lòng càng lớn hơn, tâm tình vừa bình tĩnh lại, trong nháy mắt liền sụp đổ.
Xoay người đối diện với Thịnh Vân Hạo vừa mới đứng lên liền giáng xuống một đấm, hai người nhanh chóng xông vào đánh nhau, ghế chờ ở cửa phòng cấp cứu vì hành động của hai người họ mà lộn xộn cả lên.
Rất nhanh, mấy người bảo vệ lập tức tới kéo hai người ra.
Hai người bị bảo vệ giữ lấy, thở hổn hển, thậm chí còn muốn xông lên phía trước đánh đối phương, bác sĩ đi ra từ trong phòng cấp cứu, lạnh lùng nói.
"Còn cãi nữa thì cút hết cả đi."
Hai người lúc này mới dừng hành động lại, đi đến hai bên ghế, ngồi xuống lẳng lặng chờ phẫu thuật kết thúc, bảo an thấy hai người đã bình tĩnh rồi, liền bỏ đi.
Chu Hạo Thanh vốn nghĩ rằng mình mua vé xe sớm nhất thì có thể chạy tới ngăn cản hai người gặp mặt, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện khiến anh không thể tha thứ cho mình, giọng điệu rất không khách khí vang lên.
"Thịnh Vân Hạo, anh thật sự đáng chết, nếu không phải do anh tới đây, Tuyết Vy sẽ không xảy ra chuyện."
"Chu Hạo Thanh, anh đừng nói như kiểu bản thân cao thượng lắm, anh chẳng qua cũng là một người bình thường, đừng đẩy hết sai lầm lên một mình tôi."
Mùi thuốc súng giữa hai người càng ngày càng nồng nặc, không khí không còn hòa hợp như trước đây, bây giờ chỉ còn lại có gươm súng sẵn sàng..