Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trình Thiên Na nhìn Tiêu Châu, bà ta đột nhiên không nhớ ra cô tên là gì, nhưng chỉ nhớ là cô làm thám tử tư.
Bà ta lên tiếng: “Cháu ở đây làm gì vậy?”
Tiêu Châu đương nhiên không thể nói cho Trình Thiên Na tất cả mọi việc.
Cô nhìn Tô Thần Vũ trong tay rồi nói: “Một người bạn của cháu nhập viện, cháu tới đây thăm.”
Trình Thiên Na để ý tới Tô Thần Vũ.
Bà ta nhớ Tiêu Châu vẫn chưa kết hôn, lại càng chưa có con.
Chỉ có điều mặt mũi của đứa bé này trông rất quen, bà ta nhất thời không nhớ ra được người đó là ai.
“Đứa bé này là?”
“Là con của bạn cháu, cô ấy nhờ cháu chăm sóc thằng bé mấy ngày.
Đợi cô ấy khỏi rồi cháu lại đem trả cho cô ấy.”
Tiêu Châu tò mò không biết vì sao Trình Thiên Na lại ở đây.
Bà ta không có người quen ở đây, lại càng không có người quen để tới đây thăm bệnh.
Vậy thì nhất định chỉ còn lại trường hợp cuối cùng là đến gặp Tô Tuyết Vy.
“Vậy sao.
Vậy tôi đi trước đây.”
“Vậy cô đi thong thả.”
Tiêu Châu nhìn theo bóng lưng của bà ta, trong lòng cô cũng đoán bà ta nhất định đến đây để gặp Tô Tuyết Vy.
Chỉ có điều cô không biết bà ta tìm Tô Tuyết Vy để làm gì.
“Cô, chúng ta mau tới gặp mẹ đi.”
“Được.”
Thịnh Vân Hạo đã thay xong quần áo, anh định tới bệnh viện một lần nữa.
Tô Tuyết Vy của anh vẫn đang đợi anh, cô ngồi im lặng cúi đầu xuống, giống như anh đang bắt nạt cô vậy.
Mặc dù Thịnh Vân Hạo biết rõ là cô hận anh, nhưng anh không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy.
Nói thật lòng, anh không cảm thấy cam tâm, vì sao một người như Chu Hạo Thanh có thể ở bên cạnh cô vậy thì dựa vào cái gì mà anh không thể?
Anh âm thầm ra khỏi nhà, định đến bệnh viện một lần nữa.
Cho dù có xảy ra chuyện gì anh cũng không buông tay cô ra lần nữa, cho dù con đường phía trước có như thế nào.
Điện thoại đổ chuông, anh nhìn màn hình rồi chau mày.
Cuộc điện thoại này không thể không nghe.
“Alô, dì ạ.”
“Con đi về làm hết công việc cho dì.
Nếu con thiếu phụ nữ, dì sẽ tìm cho con.
Những cô gái thượng lưu nhà giàu có ai không hơn cô ta chứ? Sao con vẫn không bỏ ý định đó đi.”
Trình Thiên Na nói chuyện không chút lưu tình, bà ta nói Tô Tuyết Vy không ra cái gì cả.
Thịnh Vân Hạo mặc dù không vui trong lòng nhưng anh cũng không nói gì, anh dựa lưng vào tường, nghe đến đau đầu.
“Dì, cô ấy…”
“Con không cần phải giải thích với dì nữa.
Loại đàn bà ấy chỉ cần tiền, dì đã đưa cho cô ta 17 tỷ rồi.
Con mau chóng về đi, đừng để dì phải cho người đi bắt con về.”
Thịnh Vân Hạo trong lòng vô cùng kinh ngạc, giọng nói trở nên khó chịu: “Dì đi tìm cô ấy sao?”
Trình Thiên Na nghe thấy cách nói chuyện khó chịu của Thịnh Vân Hạo thì tức giận trong lòng.
Cháu bà ta lại vì một người phụ nữ mà cãi lại bà ta sao.
“Đúng, dì đi tìm nó thì làm sao? Thịnh Vân Hạo, bây giờ lá gan của con càng ngày càng lớn rồi đúng không? Lúc đầu mới tiếp quản công ty, con đã nói những gì? Bây giờ con vì một người phụ nữ mà sa sút đến mức độ này, sau này con còn định quản lý cái gì nữa?”
“Dì, bây giờ cô ấy đang ốm, dì lại còn đến kích thích cô ấy nữa!”
Giọng nói của Thịnh Vân Hạo trở nên nặng nề hơn.
Anh không thể chấp nhận được việc người nhà anh dùng tiền đi đong đếm lòng tự trọng và nhân cách của cô.
Cảnh tượng dùng tiền vứt vào người cô lại hiện lên trong đầu anh một lần nữa.
“Như thế thì đã làm sao? Vân Hạo, nếu con cần người, dì lúc nào cũng có thể tìm cho con.
Rốt cuộc cô ta có gì tốt mà còn phải phí công phí sức đợi chờ cô ta như vậy.
Hôm nay dì thấy cô ta cũng chẳng yêu thương gì con cho cam.”
“Giữa chúng con đang có chút mâu thuẫn.”
Trình Thiên Na không muốn nói nhiều dài dòng với Thịnh Vân Hạo nữa, bà ta nói thẳng: “Trong hôm nay con bắt buộc phải trở về, nếu không để người khác nhận dì làm dì.”
Nói xong, Trình Thiên Na cúp luôn điện thoại.
Thịnh Vân Hạo ngây người nhìn cuộc điện thoại vừa bị cúp.
Từ trước đến nay, Trình Thiên Na luôn cảm thấy tự hào về anh.
Nhưng anh không muốn buông bỏ Tô Tuyết Vy, lại còn hai đứa con đáng yêu của anh nữa, anh không muốn bỏ lại bất cứ một ai cả.
Nếu như từ bỏ vị trí chủ tịch này có thể đổi lại được Tô Tuyết Vy, anh bằng lòng đi đổi, chỉ cần có thể đổi được cô về.
Bây giờ việc anh cần làm là đến bệnh viện giải thích rõ ràng.
Anh không muốn Tô Tuyết Vy có bất cứ hiểu lầm nào với anh.
Đúng là nực cười, trước khi biết được sự thật, anh dùng tiền để lăng mạ cô, bây giờ lại đến lượt dì anh dùng tiền để xúc phạm cô.
Tô Tuyết Vy cầm tờ chi phiếu lên, nụ cười mỉa mai ở khóe miệng càng đậm hơn.
Xem ra cuộc đời này của cô cũng không tệ lắm, cô chẳng có gì hay mà được hết người này đến người khác đến đưa tiền vào tay.
Lúc Tiêu Châu đẩy cửa bước vào nhìn thấy ánh mắt đó của cô biết ngay Trình Thiên Na vừa tới tìm Tô Tuyết Vy, thậm chí còn dùng tiền bắt cô phải rời xa Thịnh Vân Hạo.
Tô Thần Vũ vui vẻ bước tới: “Mẹ!”
Tô Tuyết Vy lặng lẽ giấu tờ chi phiếu xuống dưới gối.
Cô không muốn để Tô Thần Vũ biết, cũng không muốn để cho thằng bé nhìn thấy.
Chuyện này nhất định tạo ảnh hưởng không tốt đến con, cô mỉm cười xoa đầu Tô Thần Vũ.
Tiêu Châu bước tới ngồi xuống và nói: “Em nhìn thấy Trình Thiên Na, dì của Thịnh Vân Hạo.”
Tô Tuyết Vy viết mấy chữ lên quyển sổ.
“Chị biết rồi, bà ta đưa chi phiếu cho chị, bảo chị tránh xa Thịnh Vân Hạo.”
Tiêu Châu than thở, tính cách của Trình Thiên Na quả nhiên không đổi, vẫn cứ tưởng rằng tiền là tất cả mọi thứ nhưng mối quan hệ giữa bọn họ không phải có thể dùng tiền để mua được.
“Bà ta không nhìn thấy Tô Thần Vũ đấy chứ?”
Vừa nãy lúc nghe thấy Tiêu Châu nói gặp Trình Thiên Na, Tô Tuyết Vy rất lo bà ta sẽ nhìn thấy vẻ ngoài của Tô Thiên Vũ rồi ra tay với thằng bé.
Chuyện Tô Thần Vũ bị bắt cóc lúc trước mãi mãi là một hố sâu trong lòng cô, cô không thể quên đi được chuyện đó.
“Bà ta có nhìn thấy, nhưng không nói gì đã đi luôn.
Bà ta cũng không biết đây là con của chị.”
Tô Tuyết Vy thở phào một hơi, cô không biết vì sao mình cứ dây dưa không rõ ràng với Thịnh Vân Hạo.
Cô chỉ muốn sống cuộc đời của cô nhưng mọi chuyện cứ làm sao thế này?
“Trình Thiên Na đưa cho chị bao nhiêu tiền? Để chị rời khỏi Thịnh Vân Hạo?” Tiêu Châu hỏi: “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn biết chút thôi.”
“17 tỷ.”
Tiêu Châu không khỏi chẹp miệng, xem ra lần này Trình Thiên Na thật sự quyết tâm muốn Tô Tuyết Vy bỏ đi.
Xem ra lần này, Thịnh Vân Hạo chưa chắc đã bảo vệ được Tô Tuyết Vy.
“Bà ta còn bảo chị phải bỏ đứa bé đi.
Thật là buồn cười, cả nhà bà ta đều buồn cười như vậy sao?”
“Trình Thiên Na là một người cao ngạo nên nhất định sẽ không cho phép Thịnh Vân Hạo lấy vợ, có con với một người phụ nữ không có thân phận gì cả.
Càng không thể chấp nhận được việc Thịnh Vân Hạo còn một đứa con riêng ở bên ngoài.”
Tiêu Châu làm việc cho nhà họ Trình lâu như vậy, cô đương nhiên biết được tính các của Trình Thiên Na.
Chuyện gì có thể dùng tiền để giải quyết, bà ta quyết không tốn nước miếng.
Tô Tuyết Vy nhìn khuôn mặt tinh tế đó, con riêng sao? Không, đó là đứa con cô phải trải qua bao nhiêu vất vả mới có thể sinh ra được.
Tô Thần Vũ không phải là con riêng, thằng bé là con của cô, con của một mình cô?
“Nếu như biết được thì sao?”
Tiêu Châu ngây người ra, câu hỏi này cô không biết phải trả lời như thế nào.
Với tính cách của Trình Thiên Na, bà ta rất có khả năng sẽ tìm người ám sát, trong mắt bà ta không chứa nổi một hạt cát.
“Chuyện này chị thật sự không biết, có lẽ là bắt im miệng gì đó thôi.”
Tiêu Châu sợ dọa Tô Tuyết Vy nên không dám nói thẳng.
Nếu như để cô nghe thấy chuyện Tô Thần Vũ có khả năng bị chết thì chắc cô không chịu nổi.
Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra, Thịnh Vân Hạo đứng ở cửa nhìn vào ba người trong phòng..