Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thịnh Vân Hạo nghe xong cũng ngây người ra, anh còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng câu nói đó của bác sĩ có nghĩa lại anh phải ở lại để chăm sóc của Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy kéo tay áo của bác sĩ lắc đầu, rồi ghi lên quyển sổ.
“Tôi không cần anh ta chăm sóc.”
Bác sĩ thấy cô viết như vậy thì cau mày, gạt đi: “Linh tinh! Cô không cần anh ta chăm sóc, vậy thì ai chăm sóc cô? Cậu để ý cô ấy một chút, còn cô cứ yên tâm ở đây đi.
Nôn nghén không kết thúc dễ dàng như vậy đâu.
Cậu ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Khóe miệng Thịnh Vân Hạo nở một nụ cười, anh đi cùng bác sĩ ra bên ngoài.
Câu nói đó của bác sĩ vô hình đã tiếp cho anh một sự tự tin rất lớn.
Cho dù là dì của anh ngăn cản thì anh cũng có thể khiến Tô Tuyết Vy quay trở lại.
Tô Tuyết Vy nhìn theo bóng người của hai người đó, cô không hề muốn Thịnh Vân Hạo sẽ ở lại, cô sợ mình sẽ mềm lòng.
Nhưng cô biết mình không thể mềm lòng, cô nhìn tờ chi phiếu trên bàn.
Nụ cười trên môi cô cũng tắt, cả nhà bọn họ đều thích dùng tiền chèn ép người khác.
Hai người ở ngoài cửa.
“Thời gian này đứng cho cô ấy ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, cố gắng ăn thanh đạm một chút.
Có vấn đề gì cậu trực tiếp đến hỏi tôi là được.”
Thịnh Vân Hạo vui vẻ gật đầu, chỉ cần để cho anh ở lại bên cạnh Tô Tuyết Vy, anh làm gì cũng được, cho dù là phải chết anh cũng bằng bòng.
Những gì anh nợ Tô Tuyết Vy có trả thế nào cũng không bao giờ hết.
“Đừng có đứng đó mừng thầm nữa.
Đi tới phòng làm việc với tôi, tôi có điều muốn nói kỹ với cậu.”
Tiếng bước chân bên ngoài cửa dần dần xa đi, điều cô lo lắng trong lòng cuối cùng cũng xảy ra.
Cô không muốn Thịnh Vân Hạo độc chiếm toàn bộ cuộc sống của cô.
Những gì Trình Thiên Na nói với cô hôm qua vẫn còn văng vẳng trong đầu.
Cô cười chế nhạo, thật buồn cười, Thịnh Vân Hạo và Trình Thiên Na buồn cười giống nhau.
Rời khỏi Thịnh Vân Hạo, bây giờ không phải ai rời khỏi ai mà là ai đang bám lấy ai.
Loại quan hệ buồn cười này chẳng lẽ khiến Trình Thiên Na không phản ứng lại được sao?
Đột nhiên, điện thoại trên bàn rung lên, là Lục Đan Bạch gọi tới.
“Tuyết Vy, tôi nghe nói cô bị bệnh? Cô đã khỏe chưa? Tôi biết tôi làm vậy là không đúng nhưng xin cô giúp cô.
Tôi muốn cô và Chu Hạo Thanh ở bên nhau.”
Có ý gì vậy? Muốn cô và Chu Hạo Thanh ở bên nhau.
Cô muốn nói nhưng không nói được.
Cảm giác này khiến Tô Tuyết Vy phát điên.
Cô không thể chịu đựng những ngày tháng không có âm thanh nữa nhưng Thịnh Vân Hạo lại cứ ở bên cạnh bám lấy cô.
“Tuyết Vy, sao cô không nói gì? Có phải là cô tức giận không, cô đừng tức giận.
Mọi chuyện là như vậy, tôi biết anh ấy định hủy hôn ước, nhưng bác Chu nhất định sẽ không đồng ý.
Tôi có thể phiền cô ở bên cạnh anh ấy được không, chỉ cần hủy xong hôn ước là được.”
Những chữ cuối cùng, Lục Đan Bạch dường như phải dùng hết sức lực trong cơ thể mình mới nó ra được.
Tô Tuyết Vy nghe vậy cũng cảm thấy đau lòng nhưng cô không thể làm vậy, làm vậy là quá ích kỷ.
“Tuyết Vy, đây là việc khó khăn, nhưng xin cô đấy.
Hơn nữa không phải cô muốn trốn tránh khỏi Thịnh Vân Hạo sao? Làm như vậy không phải hai bên đều như ý sao?”
Ở đầu bên kia, Lục Đan Bạch đang ngồi trên cầu thang, cả đêm cô không ngủ cũng chỉ vì suy nghĩ chuyện này.
Hôm qua Chu Thanh Hạo đã trở về, câu đầu tiên anh ta nói với cô chính là chuyện hủy hôn ước.
Lúc đó cô vô cùng kinh ngạc, sau đó cô còn cho Chu Thanh Hạo một cái bạt tai.
Sau đó, cô cũng cảm thấy rất hối hận.
Cô nghe Chu Thanh Hạo nói Tô Tuyết Vy bị thương, lại còn đánh nhau với Thịnh Vân Hạo, mục đích anh ta về đây chính là muốn hủy hôn, anh ta muốn cưới Tô Tuyết Vy.
Lục Đan Bạch là người rất kiêu ngạo, nếu như đã không thể ở bên cạnh nhau, cô thà lựa chọn cách chia tay.
Cô chưa từng vì chuyện gì mà đi cầu xin người khác, chứ đừng nói là những chuyện tình cảm.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấp giọng hạ mình vì một người khác, Lục Đan Bạch chắc rằng mình bị điên rồi.
Tô Tuyết Vy vẫn không nói gì, Lục Đan Bạch vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng lại nghe thấy tiếng tút tút truyền đến.
Quả nhiên mọi chuyện không được? Cô vẫn thất bại.
Tô Tuyết Vy cảm thấy quá phiền phức nên cúp điện thoại rồi nhắn tin sang.
“Tôi có thể giúp cô, nhưng chuyện này nhất định phải nói rõ với Chu Thanh Hạo.
Tôi không muốn anh ta tưởng rằng tôi đang trêu đùa anh ta!”
Lục Đan Bạch tưởng rằng Tô Tuyết Vy thực sự tức giận, nhưng đến ngày hôm sau cô nhận được tin nhắn kia không khỏi cười khổ.
Từ buổi tối cãi nhau với Chu Thanh Hạo xong, cô không đi đâu cả.
Cô ngồi ở chỗ thang bộ của của bệnh viện cả một buổi tối, cả người đông cứng tê dại.
Nhận được tin nhắn đó, cô đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy đôi mắt đỏ lừ của Chu Thanh Hạo.
Cô không nói gì, cứ thế kéo anh ta ra khỏi phòng bệnh.
“Cô còn chuyện gì nữa?” Hiện giờ Chu Hạo Thanh rất không muốn nhìn thấy Lục Đan Bạch.
“Chúng ta có thể hủy hôn rồi, Tuyết Vy đã đồng ý với anh rồi.
Nhưng có chuyện này anh tự xem đi.”
Lục Đan Bạch nhét điện thoại vào tay Chu Hạo Thanh, cô quay mặt đi chỗ khác để không nhìn thấy phản ứng của anh ta.
“Tôi thật sự phải cảm ơn cô đã giúp đỡ đấy.” Giọng nói còn mang theo vẻ châm biếm: “Nếu như hôn ước đã hủy, sao cô vẫn còn chưa đi?”
Từ khi biết được chuyện này, nghĩ lại đến việc Tô Tuyết Vy đang bị thương, Chu Hạo Thanh đổ hết tất cả lỗi lầm trong quá khứ đến đầu của Lục Đan Bạch.
Chu Hạo Thanh biết mình không nên làm vậy nhưng anh ta không kìm được bản thân mình nghĩ như thế.
Trong lòng anh ta lo lắng cho Tô Tuyết Vy đến mức sắp phát điên, tin tức cô bị thương thật sự không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Lục Đan Bạch nghe xong câu nói đó của Chu Hạo Thanh thì cười khổ: “Vậy sao, vậy cảm ơn anh, về sau chúng ta cũng đừng gặp lại nữa.”
Nhìn thấy bóng lưng của Lục Đan Bạch, Chu Hạo Thanh cau mày nói: “Tối hôm qua cô không về sao?”
Lục Đan Bạch dừng bước, cô vẫn quay lưng về phía Chu Hạo Thanh, ổn định cảm xúc rồi nói: “Liên quan gì tới anh, tôi đi đây, tạm biệt.”
Cô không dám thừa nhận là mình đang khóc.
Không ngờ cô lại khóc vì một người đàn ông, cô càng lúc càng không giống bản thân mình nữa rồi.
Vì sao cô lại biến thành như vậy? Cô đưa tay lau nước mắt, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, cô phải nói rõ chuyện này với Lục Chính Vỹ.
Chu Chính Nam đứng ở cửa nhìn Chu Hạo Thanh, trên khuôn mặt không có chút cảm xúc nào.
Ông biết đứa con trai này của ông là người quật cường, ông cũng hiểu ép quá cũng không có tác dụng.
Nếu đã như vậy thì bỏ đi, tùy hai đứa bọn họ.
“Ba, con…”
Chu Hạo Thanh hình như không nói ra được mấy chữ đó, anh ta cảm thấy hình như mình đang mất mát một cái gì, trái tim trống rỗng lạc long.
Chu Chính Nam xua tay: “Thôi vậy, tùy con thôi, con muốn ở bên ai thì cứ ở bên người đó.”
“Ba, con xin lỗi.”
Chu Hạo Thanh biết lựa chọn lần này của mình sẽ đem đến tới cho Chu thị những gì.
Nhưng anh ta không hối hận.
Anh ta không yêu Lục Đan Bạch, đối với Lục Đan Bạch đó cũng là một cuộc hôn nhân không công bằng.
Chu Chính Nam thở dài, lắc đầu, Chu thị có sống được hay không phải trông vào may mắn rồi.
Ông xua tay với Chu Hạo Thanh: “Đi đi, đi tìm nó đi.”
“Con, ngày mai con đi.”
Trong lòng Chu Hạo Thanh vẫn luôn nghĩ đến ba.
Từ phòng bác sĩ đi ra, Thịnh Vân Hạo cười tươi rói, bác sĩ cũng không hiểu vui chuyện? Người phụ nữ kia có thai khiến người đàn ông này vui vậy sao?.