Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Biệt thự Hải Lâm, phòng khách.
Trình Thiên Na ngồi trong phòng khách, nhàn nhã nhấp một ngụm trà đen, nhìn từng bức từng bức ảnh đang đặt trên bàn, sáng nay bà ta vừa lớn tiếng cãi nhau ầm ĩ với Thịnh Vân Hạo, khiến cho bà ta càng kiên định với suy nghĩ, muốn tìm đối tượng xem mắt cho Thịnh Vân Hạo.
Nếu như bà ta đã không thể đuổi Tô Tuyết Vy đi được, vậy thì hãy để cho những thiên kim tiểu thư được nuông chiều kia đến đuổi cô ta đi.
Thịnh Vân Hạo bất luận là thanh thế hay là tiền tài quyền thế đều là điều kiện tốt hiếm thấy, ngay khi bà ta vừa nói xong chuyện này, trợ lý liền đem danh sách các thiên kim tiểu thư danh môn đã tìm ra đưa cho Trình Thiên Na để bà ta lựa chọn.
Trình Thiên Na nhìn người trong bức ảnh này, khinh thường cười một tiếng.
Thậm chí là một ánh mắt cũng không để lại cho bọn họ, trong mắt tràn đầy chán ghét hỏi: "Những người này đều danh môn gì chứ? Toàn là những người nhìn vừa xấu người vừa xấu nết!"
Nghe giọng điệu của Trình Thiên Na, trợ lý biết rằng bà ta không coi trọng những người này, nói: "Bà chủ, đây đều là những người có quan hệ hợp tác cùng với tập đoàn Thịnh Lâm, hơn nữa cũng được xem là người được chọn trong xã hội thượng lưu! "
Trình Thiên Na nghe trợ lý nói xong xoa xoa chân mày, mặc dù bà ta không thích Tô Tuyết Vy nhưng mà Trình Thiên Na không thể không thừa nhận rằng, những người trong bức ảnh này thậm chí không có một người có thể so sánh với Tô Tuyết Vy trong bệnh viện.
Nghĩ đến đây, chân mày của Trình Thiên Na càng nhíu chặt hơn, bà vẫy tay ra hiệu cho trợ lý của mình đừng nói nữa, và hỏi: "Còn có người nào khác nữa hay không.
"
Trợ lý lắc lắc đầu, trong lòng Trình Thiên Na càng thêm buồn bực, từ trong đống ảnh tùy tiện chọn bừa một bức trông có vẻ xinh xắn, thân thế gia tộc cũng coi như khá tốt đặt sang một bên, nói.
"Giúp tôi liên lạc với cô ta, buổi chiều tôi sẽ đích thân đưa Thịnh Vân Hạo đến đó.
"
"Vâng.
"
Trình Thiên Na cất tấm ảnh vào trong túi xách, đứng dậy chậm rãi đi ra khỏi biệt thự, bây giờ bà ta dự định đi tìm Thịnh Vân Hạo, bà ta biết Thịnh Vân Hạo nhất định sẽ quay lại bệnh viện để gặp Tô Tuyết Vy, căn bản không cần suy nghĩ nhiều liền đi đến bệnh viện.
Bệnh viện trong phòng bệnh, Thịnh Vân Hạo đang đút từng miếng từng miếng cho Tô Tuyết Vy.
Quy Ngọc Quỳnh đứng bên cạnh nhìn, lỗ tai đều đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng ấm áp này của Thịnh Vân Hạo.
Thịnh Vân Hạo bình thường ở nhà đều là dáng vẻ người sống chớ đến gần, bọn họ nào có cơ hội nhìn thấy Thịnh Vân Hạo như vậy, cũng chỉ có ở trước mặt Tô Tuyết Vy mới có thể trưng ra dáng vẻ như thế này.
Tô Tuyết Vy đối với sự thay đổi của Thịnh Vân Hạo cảm thấy có chút không thích ứng kịp, rõ ràng mấy tuần trước khi hai người bọn họ gặp nhau còn giống như là kẻ thù của nhau, bây giờ thay đổi như vậy quả thực khiến Tô Tuyết Vy cảm thấy không thoải mái.
Thịnh Vân Hạo cố chấp muốn làm điều này, Tô Tuyết Vy đưa tay ra ngăn cản động tác của anh: "Để tôi tự làm.
"
Khi cô mở miệng nói, cổ họng bị kéo căng hơi đau nhức, còn mang theo giọng điệu khàn khàn, Thịnh Vân Hạo nghe thấy những lời này bên tai, trong lòng đau xót, kiên trì cố chấp động tác trên tay.
Tô Tuyết Vy không có cách nào, chỉ có thể để anh làm như vậy, bầu không khí giữa hai người trở nên gượng gạo.
Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, Trình Thiên Na đứng ngoài cửa châm chọc nhìn động tác giữa hai người bọn họ và nói: "Hai người thật đúng là hăng hái, Thịnh Vân Hạo nếu như công ty con đã làm xong việc, vậy thì ra ngoài cùng dì một chuyến.
"
Trong giọng nói của Trình Thiên Na đều là giọng điệu không cho phép từ chối, Thịnh Vân Hạo không có trả lời như thể anh không nhìn thấy Trình Thiên Na vậy, tiếp tục động tác trên tay.
Nhất thời cả phòng bệnh yên tĩnh không có một tiếng động, Trình Thiên Na cũng không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng đứng ở trước cửa, nhìn Thịnh Vân Hạo chằm chằm, không lên tiếng.
Thịnh Vân Hạo biết tính tình của Trình Thiên Na, sau khi đem bát cháo trong tay đút cho Tô Tuyết Vy ăn xong hết, cẩn thận lau khóe miệng cho cậu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thần Vũ, hỏi: "Thần Vũ, con ăn no chưa?"
Tô Thần Vũ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại nói: "Ba, ba còn chưa có ăn.
"
Nghe thấy chữ ba này, Trình Thiên Na hoàn toàn không thể giữ được bình tĩnh, đi về phía trước, vẻ mặt u ám nhìn Thịnh Vân Hạo, lạnh lùng liếc nhìn qua Tô Thần Vũ, đứa nhỏ này chính là nguyên nhân.
Tô Thần Vũ nhìn Trình Thiên Na có chút sợ sệt co rụt lại, gò má vẫn còn cảm giác đau nhức âm ỷ, Tô Tuyết Vy nhìn Trình Thiên Na, sắc mặt khó coi không lên tiếng.
"Thịnh Vân Hạo, con có đi hay không.
"
Thịnh Vân Hạo trực tiếp coi Trình Thiên Na như không khí, cúi người hôn lên trán Tô Tuyết Vy nói: "Chờ anh quay về nhé.
"
Mới vừa rồi khuôn mặt còn tràn đầy vẻ cưng chiều khi nhìn thấy Trình Thiên Na trong nháy mắt trở nên lạnh nhạt, không có một chút tình cảm nào đứng dậy nói: “Đi đâu? Buổi chiều tôi còn phải họp.
"
Tô Tuyết Vy nhìn hai bóng dáng hai người rời đi rồi sờ sờ trán của mình, bọn họ đây xem như là đã hòa giải hay là đang yêu nhau? Cô không hiểu, một chút cũng không hiểu.
Trình Thiên Na chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Thịnh Vân Hạo, trong miệng nhả ra từng chữ từng chữ càng cay nghiệt khó nghe: "Con đừng nghĩ đến Tô Tuyết Vy, dì không thích cô ta, cô ta vĩnh viễn sẽ không thể nào bước vào cửa lớn nhà Thịnh.
Truyện Quân Sự
“Ở bên cạnh ai là việc riêng của tôi, không cần phải dì phải quan tâm.
” Thịnh Vân Hạo có chút khó chịu, dựa tay trên đầu, không muốn nghe Trình Thiên Na nói thêm bất cứ một câu nào.
"Dì đã giới thiệu cho con một đối tượng xem mắt, là tiểu thư nhà họ Trì, môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, một lát nữa con đừng chạy.
"
Thịnh Vân Hạo nghe thấy những lời này, sắc mặt đột nhiên khó coi đến cực điểm, anh mới từ chỗ Tô Tuyết Vy nhìn thấy hy vọng, bây giờ Trình Thiên Na làm chuyện này không nghi ngờ gì chính là muốn đẩy anh vào trong hố lửa.
Trình Thiên Na căn bản không cho phép anh từ chối, nói: "Nếu như con còn muốn nhận ta cái người dì này của con, thì đừng đến bệnh viện tìm cô ta nữa.
"
Khói thuốc súng giữa hai người ngay cả tài xế lái xe phía trước đều cảm thấy sợ hãi, run rẩy dừng xe nói: "Bà chủ, đến nơi rồi ạ.
"
Trình Thiên Na kéo Thịnh Vân Hạo bước vào, hai người đang ngồi đợi trên chỗ ngồi của mình, tiểu thư nhà họ Trì khi nhìn thấy Thịnh Vân Hạo vẻ mặt rất ngạc nhiên mừng rỡ, khi nhận được điện thoại, cô ta cho rằng mình đang mơ.
Vẻ mặt Thịnh Vân Hạo thiếu kiên nhẫn khi nhìn người phụ nữ đang giả vờ ngượng ngùng trước mặt, dáng vẻ này quả thật là khiến cho người khác kinh tởm đến nôn mửa, khi tiểu thư nhà họ Trì vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Thịnh Vân Hạo đã giành nói trước một bước.
"Chào cô Trì, thật xin lỗi đã làm phiền cô chạy đến đây một chuyến, chuyện này không liên quan gì đến tôi, có vấn đề gì cô cứ trao đổi với dì của tôi, tôi còn có việc xin đi trước.
"
Trình Thiên Na hoàn toàn không thể kéo Thịnh Vân Hạo lại được, chỉ có thể nhìn bóng dáng anh rời đi, trong mắt tràn đầy tức giận, quay lại nói với tiểu thư nhà họ Trì nói: "Cô Trì, để cô phải chê cười rồi, là như vậy, nếu như cô không ghét bỏ, tôi có một điều kiện, chỉ cần cô có thể giúp tôi, tôi sẽ để cho cô làm bà chủ của nhà họ Thịnh.
"
Có thể quen biết Thịnh Vân Hạo là chuyện mà rất nhiều người mơ ước, huống chi là kết hôn, tiểu thư nhà họ Trì gần như là mắt cũng không nháy lấy một cái mà đồng ý ngay.
"
Trình Thiên Na nhìn dáng vẻ ghê tởm của người phụ nữ trước mặt, cố nén cảm giác chán ghét nói ra điều kiện của mình: "Chỉ cần cô đuổi người phụ nữ tên là Tô Tuyết Vy kia ra khỏi bệnh viện, tôi sẽ để cho cô làm bà Thịnh.
"
Thịnh Vân Hạo bực dọc trở lại công ty, cho dù quay lại bệnh viện, Tô Tuyết Vy cũng sẽ bị dáng vẻ hung ác này của anh dọa cho sợ hãi, anh không muốn dọa sợ Tô Tuyết Vy, thà chọn cách yên lặng.
Ánh mắt của người phụ nữ vừa rồi quả thật khiến cho anh cảm thấy ghê tởm, bây giờ anh mới hiểu tại sao Tô Tuyết Vy lại ghét Tô Minh Nguyệt rồi, vẻ mặt giống nhau, khiến cho người khác ghê tởm.
“Anh họ!” Giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ của Trình Vũ Thanh vang lên phía sau lưng Thịnh Vân Hạo.
.