Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trình Vũ Thanh cho rằng sau khi bị từ chối sẽ không gặp lại Thịnh Vân Hạo nữa, thật không ngờ rằng ngay cả ông trời cũng đang giúp đỡ cô ta, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Thịnh Vân Hạo quay người lại nhìn người em gái họ trên danh nghĩa này của mình, chau mày nhìn cô ta một cách rất bình tĩnh, bây giờ anh không muốn phản ứng với bất kỳ người nào, vừa rồi một chiêu kia của Trình Thiên Na đã khiến cho anh đủ chán ghét rồi.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc mừng rỡ trên gương mặt của Trình Vũ Thanh, anh vẫn phối hợp hỏi: "Em họ, sao em lại ở đây?"
Nghe thấy anh hỏi lại mình, Trình Vũ Thanh vội vàng tiến lên đứng ở bên cạnh anh, trong lòng cảm tạ ông trời đã cho cô ta cơ hội lần này, vội vàng nói: "Em đến đây ăn cơm, anh họ cũng vậy sao? Không bằng chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.
" "
Không nói lời nào liền lôi kéo Thịnh Vân Hạo vào nhà hàng, thật không dễ dàng gì mới có được cơ hội, cô ta sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Thịnh Vân Hạo không vui đứng ở nơi đó không động đậy, mặc cho Trình Vũ Thanh kéo tay áo của mình mở miệng nói: "Chúng ta vừa gặp mặt đã nhiệt tình như vậy, em họ, em không cảm thấy không hay lắm hay sao.
"
Trình Vũ Thanh ngay lập tức sững người tại chỗ, giọng điệu của Thịnh Vân Hạo âm u và không vui, cô ta nghe thấy rõ ràng, lần này cô ta thật sự đã chạm phải vảy ngược của anh rồi, xoay chuyển lại rất nhanh vừa cười nói.
"Em quá vui mừng đó mà, anh họ anh không tin tưởng em cũng là phải thôi, dù sao thì cũng không có ai tình nguyện chấp nhận một người em họ tự nhiên mà xuất hiện này.
"
Lời này của Trình Vũ Thanh cũng hợp tình hợp lý, không khiến cho Thịnh Vân Hạo phát hiện chút vấn đề nào, Thịnh Vân Hạo cái gì cũng đều không nói, nhìn vào bên trong, sau khi phát hiện hai người kia đã không thấy đâu, nói.
"Không cần đâu, tôi ăn rồi, cô tự mình ăn đi.
"
Nói xong liền đi, căn bản không cho Trình Vũ Thanh một cơ hội nào, giống như đoạn đối thoại giữa hai người xa lạ với nhau, Trình Vũ Thanh siết chặt nắm đấm, đầu ngón tay trắng bệch, nhìn phương hướng Thịnh Vân Hạo rời đi.
Thịnh Vân Hạo không hề muốn liên quan gì đến những người này, cho dù là Trình Vũ Thanh cũng vậy, nếu như cô ta là thật.
vậy anh đương nhiên sẽ chủ động đi tìm cô ta, nếu như không phải là thật, vậy cô ta phải chuẩn bị tốt tâm lý lừa gạt khi người khác.
Thuận tay chặn chiếc xe liền đi đến tập đoàn Thịnh Lâm, bệnh viện bên kia đợi sau khi cuộc họp kết thúc rồi lại đi vậy, dù sao bây giờ khí chất phát ra từ trên người anh cũng không thích hợp đến gặp Tô Tuyết Vy.
Sắc mặt Trình Vũ Thanh khó coi đứng yên tại chỗ, quả nhiên vẫn không tin cô ta sao? Sau đó lại lấy điện thoại đi động ra gọi cho Lâm Thâm.
"Tôi muốn một phần tài liệu, tài liệu làm giả liên quan đến việc tôi biến mất nhiều năm.
Còn có bây giờ Tô Tuyết Vy đang ở đâu?"
Mà một bên khác, Trình Thiên Na nhìn nhìn thấy nhiều người phức tạp mang tiểu thư nhà họ Trì đến một nơi khác tiếp tục trò chuyện.
Trình Thiên Na rất rõ ràng người trước mặt này muốn cái gì, chẳng qua chính là Thịnh Vân Hạo, còn có thanh thế cùng danh tiếng của tập đoàn Thịnh Lâm, có thể gả vào nhà họ Thịnh, là mơ ước mong muốn của biết bao người.
Muốn trách thì phải trách tiểu thư nhà họ Trì này số mạng không tốt, bị bà ta chọn làm con rối, vừa vặn không cần bà ta tự mình ra tay, liền có thể đuổi Tô Tuyết Vy ra nước ngoài.
Vị tiểu thư nhà họ Trì còn không biết mộng đẹp của bản thân đã bị Trình Thiên Na trước mặt phá tan rồi, còn đang ảo tượng nếu như được gả vào nhà họ Thịnh, vậy sẽ có thể diện biết nhường nào, những người đã từng xem thường cô ta sẽ đều bị cô ta giẫm đạp dưới chân.
“Chỉ cần cô đuổi Tô Tuyết Vy đi, tôi có thể giúp cô ngồi vào vị trí bà chủ nhà họ Thịnh.
” Trình Thiên Na lạnh lùng nói.
Cô chủ nhà họ Trì kia có chút sợ hãi nhìn Trình Thiên Na, hỏi: " Xin hỏi một câu, Tô Tuyết Vy mà bà nói là cô hai nhà họ Tô sao?"
“Đúng vậy, chính là cái đứa sao chổi đấy.
” Đánh giá của Trình Thiên Na về Tô Tuyết Vy không khách khí chút nào, thậm chí nói năng không thèm cấm kị gì.
Chỉ cần bà ta nghĩ đến gương mặt tươi cười đầy đắc ý kia của Tô Tuyết Vy thì hận không thể nào xé nát cô, còn có Tô Thần Vũ gương mặt giống hệt Thịnh Vân Hạo, bà ta cũng hận không thể hủy hoại cậu bé.
Ngạc nhiên khi nghe Trình Thiên Na nói ra lời này, tiểu thư nhà họ Trì có chút không dám tin nhìn bà ta, Trình Thiên Na nhận ra bản thân có chút lỡ miệng hỏi: "Cô tên là gì?"
"Trì Linh Ngọc.
"
“Được rồi, tôi đã nhớ rồi, chuyện này, chỉ cần cô xử lý ổn thỏa cho tôi vị trí này tôi sẽ giữ lại cho cô, nếu không cô đừng nghĩ nữa.
” Trình Thiên Na vừa nói vừa đẩy tấm chi phiếu qua.
Trì Linh Ngọc nhìn tấm chi phiếu trước mặt không hiểu ý của bà ta, hỏi: "Phu nhân, bà đây là đang làm cái gì vậy?"
Trình Thiên Nha từ sớm đã điều tra rõ ràng thân phận của Trì Linh Ngọc, nhà họ Trì bây giờ đang lâm vào cảnh túng quẫn, thiếu thốn tiền bạc, cho nên mới nghĩ đến việc dùng con gái mình làm tiền đặt cược, chỉ cần Trì Linh Ngọc có thể gả vào một gia đình tốt, vấn đề tài chính nhà họ Trì liền được giải quyết.
"Đây là hai trăm triệu, đủ để lấp chỗ trống trong nhà họ Trì các người,nếu như không đủ, chỉ cần mở miệng là được, tôi chỉ có một yêu cầu.
"
Nghe được những lời này, sắc mặt Trì Linh Ngọc đột nhiên trở nên vô cùng tái nhợt, chuyện trong nhà thiếu thốn tiền vốn đã bị người khác biết được từ lâu, bây giờ nói ra từ trong miệng người khác lại có chút khó nghe và chói tai.
“Tôi biết rồi.
” Trì Linh Ngọc biết bản thân không có cách naò từ chối, chỉ có thể chấp nhận.
"
"Nếu như đã cầm tiền của tôi, thì hãy làm tốt cho tôi, đừng để lại bất kỳ phiền phức nào mới phải.
"
"Tôi hiểu rồi thưa bà, Tô Tuyết Vy đang ở bệnh viện nào?"
"Bệnh viện Nhân Ái, đừng quên.
"
Trình Thiên Na nói xong câu này cầm đồ đứng dậy rời đi, để lại một mình Trì Linh Ngọc trên chỗ ngồi một lúc lâu không thể hoàn hồn trở lại.
Một lúc lâu sau, Trì Linh Ngọc cầm chi phiếu lên, cũng nối gót bước ra khỏi cửa hàng, cuộc giao dịch ác quỷ này cũng xem như là đã hoàn thành.
Nắng hè chói chang như thiêu đốt, nhiệt độ trong viện vẫn có chút ấm áp, không nóng cũng không lạnh.
Trong phòng bệnh yên tĩnh không một chút tiếng động, thậm chí so với bình thường còn muốn yên tĩnh hơn rất nhiều.
Tô Tuyết Vy mặc đồ bệnh nhân mỏng manh lẳng lẳng đứng trước cửa sổ, hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi gió nhè nhẹ thổi tới, vừa nãy Thịnh Vân Hạo nói những lời kia, khiến cô có cảm giác sợ hãi đã lâu lắm không gặp.
Tô Thần Vũ cũng đang đứng bên cửa sổ, bởi vì vóc dáng không đủ cao còn muốn khiễng chân lên, cũng chỉ có thể lộ ra hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trông rất đáng yêu.
Tô Tuyết Vy mỉm cười ôm Tô Thần Vũ lên, hai người lẳng lặng đứng trước cửa sổ, yên tĩnh giống như một bức tranh, một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp như thế.
Quy Ngọc Quỳnh đang đứng bên cạnh giúp Tô Tuyết Thần khoác thêm áo nói: "Bà chủ, cổ họng của cô vừa mới tốt lên, vẫn nên lên giường nằm nghỉ ngơi, nếu như bị cảm lạnh hay cái gì, ông chủ không phải là lại nổi trận lôi đình hay sao.
"
Tô Tuyết Vy vươn tay cầm quần áo lắc đầu, cô muốn đứng ở chỗ hóng gió, cảm nhận một chút mùi vị vẫn còn sống, cảm giác như vậy thật sự đã lâu không thấy rồi.
Trình Vũ Thanh nhìn cửa phòng bệnh trước mặt, giơ tay gõ, nhẹ nhàng chậm rãi bước vào, nhìn Tô Tuyết Vy đang đứng trước cửa sổ ôm Tô Thần Vũ, nói
"Cô Tô sao?"
Nghe thấy có người gọi tên mình, Tô Tuyết Vy quay người lại nhìn thấy Trình Vũ Thanh đang đứng trước cửa, bất giác nhíu chặt chân mày hỏi: "Cô là?"
Trình Vũ Thanh tự nhiên tiến lên trước, chìa tay về phía Tô Tuyết Vy, cười nói: "Tôi Trình Vũ Thanh, em họ của Thịnh Vân Hạo.
"
Cho dù Trình Vũ Thanh có che giấu tốt thế nào đi nữa, Tô Tuyết Vy cũng nhìn thấy cái gọi là cảm giác chán ghét trong mắt cô ta, cô biết người này đến tìm cô gây phiền phức.
.