Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bác sĩ Lý, tình trạng của Thần Vũ sao rồi ạ?”
Bác sĩ Lý tháo khẩu trang, ông ấy lắc đầu nói: “Tình trạng rất tệ, có thể tỉnh hay không thì phải trông chờ vào đêm nay.”
Tô Tuyết Vy nghe như sét đánh bên tai, nếu Tô Thần Vũ có mệnh hệ gì thì cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình.
“Bác sĩ Lý, tôi cầu xin ông, ông phải cứu con tôi, tôi không thể mất đi nó, nó chính là mạng sống của tôi.” Tô Tuyết Vy níu chặt tay áo bác sĩ Lý.
Bác sĩ Lý bất đắc dĩ nhìn cô: “Cô Vy à, không phải là chúng tôi không muốn cứu mà bây giờ tình trạng của cậu bé rất nguy hiểm.”
Tô Tuyết Vy khóc lóc, nói với bác sĩ Lý: “Tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền, cầu xin ông hãy cứu đứa bé.”
“Cô Vy à, đây không phải vấn đề tiền bạc, cách cứu chữa tôi cũng đã nói cho cô rồi đó là hai vợ chồng cô hãy sinh thêm một đứa trẻ.” Bác sĩ Lý đau đầu nói.
Đứa trẻ? Tô Tuyết Vy sờ lên bụng mình, có một sinh mệnh ở trong này thì Tô Thần Vũ có thể được cứu rồi ư?
Quản gia đứng bên cạnh nhìn, trong mắt là sự lo âu và đau lòng, ông ấy chẳng biết phải nói gì chỉ có thể vỗ bả vai của Tô Tuyết Vy: “Mợ chủ đừng lo, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
Tô Tuyết Vy lẳng lặng nhìn bóng lưng rời đi của bác sĩ Lý rồi chuyển hướng nhìn phòng bệnh của Tô Thần Vũ, trong mắt là sự lo lắng, bên cạnh là các máy móc với số liệu hiển hiện thông báo tình trạng hôn mê của Tô Thần Vũ.
Quản gia cầm điện thoại hỏi: “Mợ chủ, bây giờ nên gọi cho cậu chủ không?”
Tô Tuyết Vy im lặng, bây giờ trong đầu cô chỉ còn hình ảnh Tô Thần Vũ hôn mê, hoàn toàn chẳng nghe lọt tai thứ gì, cô đứng cạnh cửa sổ ngẩn ngơ nhìn bên ngoài.
Quản gia trông thấy tình trạng này đành bất đắc dĩ thở dài rồi gọi điện.
“Cậu chủ, thiếu gia bị bệnh rồi, bây giờ đang hôn mê nằm trong bệnh viện.”
“…Tút.”
Quản gia vừa nói xong, chưa đến hai giây, Thịnh Vân Hạo liền cúp máy, anh chạy đến bệnh viện, tài liệu rơi xuống đất.
Trợ lý nhìn dáng vẻ hốt hoảng của anh nên hỏi: “Có chuyện gì thưa tổng giám đốc?”
Thịnh Vân Hạo hạ giọng nói: “Tới bệnh viện ngay lập tức!”
Trợ lý nhìn gương mặt hung tợn của anh, không dám nói thêm lời nào, anh ta nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Xe còn chưa dừng hẳn, Thịnh Vân Hạo đã vọt thẳng vào bên trong.
Anh sốt ruột đi đến phòng bệnh của Tô Tuyết Vy liền trông thấy dáng vẻ lo lắng của Tô Tuyết Vy, anh vô cùng đau lòng, trái tim như bị ai bóp nát, anh sải bước về phía Tô Tuyết Vy rồi ôm chầm lấy cô.
Tô Tuyết Vy biết Thịnh Vân Hạo đã đến, cô nhỏ tiếng khóc, không dám lớn tiếng sợ làm phiền Tô Thần Vũ.
Thịnh Vân Hạo vỗ về tấm lưng của cô, anh nói: “Không sao đâu em, sẽ không có gì đâu.
Thần Vũ sẽ khỏe lên thôi.”
Quản gia ở bên cạnh im lặng nhìn hai người, bất cứ ai trong bọn họ cũng chẳng ngờ được tình huống của Tô Thần Vũ.
Thịnh Vân Hạo dẫn Tô Tuyết Vy ngồi xuống, dịu dàng an ủi: “Thần Vũ sẽ không sao đâu, em đừng khóc.”
Tô Tuyết Vy khóc rồi ngủ thiếp đi, thần kinh căng thẳng cả một buổi chiều, bây giờ Thịnh Vân Hạo đã tới nên cô cảm thấy an tâm hơn, từ từ nhắm mắt ngủ.
Thịnh Vân Hạo nhìn quản gia, nhỏ giọng hỏi: “Đã có chuyện gì vậy?”
“Xế chiều hôm nay vẫn còn tốt thì bỗng nhiên thiếu gia ho ra máu, mợ chủ vội đưa thiếu gia vào bệnh viện.”
Giọng nói của Thịnh Vân Hạo mang theo sự tức giận: “Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?”
Quản gia cúi đầu đáp: “Mợ chủ bảo đừng làm phiền đến cậu, đợi sau khi thiếu gia ra thì hãy báo.”
Thịnh Vân Hạo đau lòng nhìn Tô Tuyết Vy đang tựa đầu vào vai anh, cô luôn luôn nghĩ cho người khác.
Anh sẽ tìm hiểu thật kĩ bệnh tình của Tô Thần Vũ, anh phải cứu được Tô Thần Vũ.
Ba người ở trong bệnh viện chờ đợi Tô Thần Vũ tỉnh dậy.
Ban đêm, ở tầng cao nhất của tập đoàn Minh Hải, Trình Vũ Thanh đứng trên sân thượng ngắm nhìn khung cảnh phía dưới, cô ta nói: “Chuyện này phải làm cho thỏa đáng, nếu không tôi sẽ khiến anh vĩnh viễn chẳng thấy cô ta.”
“Cô yên tâm đi, tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, chỉ cần cô Thanh đây trả tiền đúng hạn thì tôi sẽ xử lí ổn thỏa.” Một giọng nam trầm cất lời.
Trình Vũ Thanh hừ một tiếng: “Tôi hi vọng anh nói được làm được, tốt nhất đừng để tôi phát hiện anh giở trò quỷ gì, bằng không anh biết hậu quả rồi đấy.”
Người đàn ông kia im lặng, cười khẽ rồi quay người rời khỏi sân thượng.
Trình Vũ Thanh nhìn bóng đêm, sẽ nhanh thôi, mặc kệ là tập đoàn Thịnh Lâm hay Thịnh Vân Hạo đều sẽ thuộc về cô ta, còn Tô Tuyết Vy cô có thể cút bao xa thì cút.
Trình Vũ Thanh luôn nghĩ đến tương lai tốt đẹp nhưng không biết rằng thời khắc này chính là tương lai tốt đẹp nhất của mình rồi.
Một lúc lâu, Trình Vũ Thanh mới rời khỏi sân thượng.
Cô ta hiểu lần này mình phải thắng, tập đoàn Thịnh Lâm hay Thịnh Vân Hạo đều sẽ nằm trong tay cô ta.
Đến khuya, Tô Tuyết Vy bị lạnh thức giấc, cô dụi mắt bỗng nhớ đến việc Tô Thần Vũ vẫn đang hôn mê bèn chạy đến phòng bệnh kiểm tra.
Nhìn áo đắp trên người mình, cô mới nhớ bản thân ngủ thiếp trong ngực Thịnh Vân Hạo, cô rón rén bước vào.
Nhìn Tô Thần Vũ nằm trên giường bệnh, lòng cô càng khó chịu tựa như ai bóp chặt trái tim mình, nếu như Tô Thần Vũ mãi không tỉnh dậy thì sao? Cô không dám nghĩ đến.
Từ từ kéo ghế ra ngồi, im lặng ngồi bên cạnh giường bệnh, lẳng lặng trông coi cậu bé cho tới sáng.
Chợt quản gia xuất hiện ngay cửa, ông ấy bước đến trước mặt cô, nói: “Mợ chủ, cậu chủ có việc nên về công ty rồi, cô mau đi nghỉ đi, tôi sẽ trông giúp cô.”
Tô Tuyết Vy lắc đầu, cô biết Thịnh Vân Hạo bận rộn nhưng chẳng lẽ không thể đợi Tô Thần Vũ tỉnh sao? Tô Tuyết Vy cảm thấy khó chịu.
Bỗng nhiên, Tô Thần Vũ động đậy, Tô Tuyết Vy vội nói: “Mau gọi bác sĩ tới.”
Bác sĩ Lý nhanh chóng tới nơi, ông ấy đuổi mọi người ra ngoài.
Tô Tuyết Vy ngóng trông chờ ở ngoài, lòng lo lắng không thôi, trái tim đau nhói từng cơn.
Bác sĩ Lý đi ra: “Cụ thể không vấn đề gì lớn, hai ngày nay nhớ chú ý cậu bé, có chuyện liền báo cho tôi, tôi luôn trực ở phòng làm việc.”
Nghe Tô Thần Vũ không có gì, Tô Tuyết Vy bớt lo, cô nhẹ bước đi vào phòng chờ cậu bé tỉnh dậy.
Ánh nắng ấm áp rọi lên hai người, Tô Thần Vũ chớp chớp hàng mi mở mắt tỉnh dậy đã trông thấy Tô Tuyết Vy nằm gục bên giường bệnh..