Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bệnh viện, trong phòng tắm.
Tô Tuyết Vy cầm lấy chậu nước, rửa mặt, vừa rồi cô dỗ Tô Thần Vũ ngủ, bây giờ mới có thời gian chăm sóc bản thân, sắp xếp lại những suy nghĩ vừa mới rối tung lên.
Hiện tại cô đang rất lo lắng, không chỉ vì chuyện của Thịnh Vân Hạo, mà còn vì bệnh của Tô Thần Vũ ngày càng nặng thêm, hơn nữa lúc nãy cô đi ngang qua chỗ y tá đứng, nghe được tin tức.
Tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Kim thực sự đã lên giường với một người phụ trách một dự án hợp tác nho nhỏ.
Những lời này quả thật làm cho cô rất nhục nhã, cô biết Trình Vũ Thanh đang cố tình trả thù mình.
Nhưng cô cũng sợ rằng bản thân vì chuyện này mà đánh mất chính mình, đồng thời cũng sợ sự thật hai mươi năm trước bị đưa ra ánh sáng.
Cô không muốn nhanh như vậy lại để cho Tô Thần Vũ không có ba.
Thò tay hứng nước vỗ lên mặt, cô muốn tranh thủ thời gian cho chính mình tỉnh táo lại.
Nhìn bản thân mình trong gương, khóe miệng cô không khỏi nâng lên một nụ cười khổ, hóa ra, thật là chật vật.
Cô cảm thấy bản thân mình như một câu chuyện cười, vô cùng nực cười.
Xả nước, bước ra khỏi phòng tắm một cách chậm rãi.
Chuẩn bị đi tìm Thịnh Vân Hạo để giải thích mọi chuyện rõ ràng, nhưng ở lối rẽ của cầu thang lại gặp một người không muốn gặp, Trình Vũ Thanh.
Trình Vũ Thanh mang theo bộ dáng tươi cười đi về phía cô, trong tay cầm chiếc điện thoại di động vừa nãy ở bãi đỗ xe, vững vàng đi tới trước mặt của cô, nói ra.
“Cô Tuyết Vy, thật trùng hợp, đã lâu không gặp.
”
Nghe trong lời nói của cô ta có mùi thuốc súng, Tô Tuyết Vy cười lạnh một tiếng, “Không trùng hợp đâu, tôi làm sao có thể nhớ cô trong khi chúng ta chỉ mới gặp qua một lần.
”
Hai người ngay khi gặp nhau, giữa bọn họ chiến tranh sớm đã lan rộng khắp hành lang bệnh viện, Trình Vũ Thanh cười lạnh nhìn cô, không nói gì.
Tô Tuyết Vy muốn mặc kệ cô ta mà rời khỏi, Trình Vũ Thanh cứ một mực chắn trước mặt cô, không cho cô đi, điều này khiến cho Tô Tuyết Vy có chút không vui cau mày lại.
“Cô Vũ Thanh à, phiền cô nhường đường một chút.
” Tô Tuyết Vân không muốn tốn miệng lưỡi cũng cô ta, chỉ muốn đi tìm Thịnh Vân Hạo để nói chuyện rõ ràng.
“Nếu như cô muốn đi tìm anh họ của tôi, tôi khuyên cô vẫn là không nên đi aa, dù sao anh ấy hiện tại tuyệt đối không muốn gặp cô.
” Trình Vũ Thanh nhìn cô.
Tô Tuyết Vy biết rõ chuyện cô ta nói rất có thể chính là sự thật, nhưng cô tuyệt đối không muốn chuyện như vậy có thể xảy ra, cô còn yêu Thịnh Vân Hạo.
“Tôi dựa vào cái gì mà tin cô?”
“Nếu như cô không tin, tôi có đoạn ghi âm này, cô có thể nghe một chút.
” Trịnh Thanh Thanh lấy điện thoại di động đưa ra trước mặt Tô Tuyết Vy.
Ngay lúc nghe được hai từ ghi âm, mặt của Tô Tuyết Vy biến sắc, cô biết đoạn ghi âm đó có ý nghĩa gì, cho nên cô im lặng không nói gì.
Trình Vũ Thanh nhìn sắc mặt cô thay đổi, đăc ý mở khóa điện thoại di động ra, bên trong truyền đến giọng nói của Thịnh Vân Hạo, còn có giọng nói của Chu Hạo Thanh.
Ngay thời điểm cô nghe được Thịnh Vân Hạo nói hận cô, cô mới biết cái gì là tuyệt vọng, cả người đau đớn như bị ai đánh vào lồng ngực, đau đến không thể chịu nổi.
Nghe thấy Chu Hạo Thanh vì mình mà giải thích, cô cảm thấy mình thật là ích kỷ, căn bản không coi trọng tình cảm của người khác, nhưng bây giờ họ lại đến giúp cô.
Nhìn thấy bộ dạng của Tô Tuyết Vy như vậy, Trình Vũ Thanh trong lòng dâng lên cảm giác muốn trả thù, cảm giác này không thể so với lúc Trình Thiên Na bắt được cô, thậm chí cô còn một chút ác ý hy vọng cô ta mau chết đi.
Tô Tuyết Vy biết Thịnh Vân Hạo đã biết rõ chuyện này, sự việc hai mươi năm trước đã bị bại lộ, cô không còn lý do gì để ở chỗ này được nữa, nhắm mắt lại, cô xoay người rời đi.
Trình Vũ Thanh không muốn buông tha cho cô cầm lấy tay cô cười lạnh một tiếng nói, “Làm sao vậy? Đã cướp đồ của người khác, một câu xin lỗi cũng không có đã muốn rời đi sao?”
Tô Tuyết Vy chịu đựng cố gắng hết sức không lên tiếng, mà rút tay về, không nhìn biểu tình trên mặt của Trình Vũ Thanh, chỉ thờ ơ nói, “Tôi không nhớ đã cướp đoạt của cô thứ gì, nếu có, tôi đây chỉ có thể nói là cô đã cướp của người khác không phải sao?”
“Cô là thứ hồ ly tinh! Rõ ràng là tôi biết anh ấy trước cô! Nếu như cô không xuất hiện là tốt rồi!” Trình Vũ Thanh kêu lên.
Tô Tuyết Vy biết rõ đối phó với loại người này cần làm gì, chỉ cần nói ngược lại là tốt rồi, trên mặt chẳng qua lộ ra bộ dáng tươi cười, thờ ơ nói: “Nếu như tôi không xuất hiện, anh ấy cũng sẽ không thể là của cô.
”
Những lời này hoàn toàn đã chọc giận Trình Vũ Thanh, Tô Tuyết Vy biết rõ kế tiếp cô ta nhất định sẽ tát mình, nhưng cô dứt khoát không trốn tránh, cứ đứng vững vàng như vậy nhìn cô ta.
Bỗng nhiên Trình Vũ Thanh thu tay lại, điềm đạm đáng yêu nói: “Cô Tuyết Vy, tôi biết rõ là cô yêu anh họ tôi, nhưng mà cô cũng biết quan hệ giữa các người, đừng đánh tôi, tôi thật sự không cố ý nói ra.
”
Tô Tuyết Vy đối với hoàn cảnh như vậy cũng không mấy xa lạ, Tô Minh Nguyệt đã làm quá nhiều mà cô cũng đã trải qua quá nhiều, Đơn giản là Thịnh Vân Hạo đang đứng ở sau lưng cô.
Nghe Trình Vũ Thanh nói như vậy, Thịnh Vân Hạo cầm tay Tô Tuyết Vy, ghét bỏ nhìn cô nói: “Cô muốn làm cái gì vậy?”
Nhìn đi, thật là mỉa mai, bản thân còn chưa làm, hiện tại đã bắt đầu bảo vệ cô ta, cô quả thật sắp cười ra nước mắt, căn bản là không thể dừng lại được đối với thể loại này.
Tô Tuyết Vy lạnh lùng nói: “Muốn tôi làm cái gì, vừa rồi tổng giám đốc Hạo không nghe cô ta nói sao? Có muốn tôi lặp lại một lần nữa à?”
Trình Vũ Thanh sợ hãi trốn ở sau lưng Thịnh Vân Hạo, tay năm chặt lấy vạt áo, thấp giọng nói: “Anh họ, quên đi, Tô tiểu thư cũng không cố ý.
”
Thịnh Vân Hạo chẳng qua là chìm chằm chằm Tô Tuyết Vy, không để ý đến Trình Vũ Thanh đang nói gì ở sau lưng, nói ra: “Xin lỗi.
”
Tô Tuyết Vy tưởng mình đã nghe lầm, không tin nhìn thoáng qua Thịnh Vân Hạo hỏi: “Anh nói cái gì cơ?”
“Tôi nói, xin lỗi cô ấy.
” Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc nào, có cũng chỉ là sự thờ ơ và hờ hững.
Tô Tuyết Vy lắc đầu, chỉ phá lên cười, nhắm mắt lại, lui về sau vài bước, ngước mắt lên nhìn Trình Vũ Thanh ở phía sau, từng câu từng chữ nói: “Tuyệt đối không!”
Thịnh Vân Hạo mặt không cảm xúc đưa tay tát Tô Tuyết Vy một cái, đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến đập vào mặt Tô Tuyết Vy, trong lòng cảm thấy đau nhói.
Âm thanh thanh thúy vang dội khắp hành lang yên tĩnh, mọi người không thể tin được mà nhìn.
Tô Tuyết Vy nghiêng đầu, cảm thấy gò má đau nhức, cúi đầu xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đây là lần thứ hai anh ta đánh cô, cô sẽ không để cùng một người làm mình bị tổn thương lần thứ hai.
“Đây là lần thứ hai anh đánh tôi, Thịnh Vân Hạo.
”
“Đây là lần thứ hai em gạt tôi, Tô Tuyết Vy.
”
Giọng nói của hai người đồng thời vàn lên, Trình Vũ Thanh chứng kiến một màn này, trong lòng vui sướng không thôi, hiện tại hai người này đã chia lìa, căn bản là không cần cô ra tay.
Tô Tuyết Vy tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, khẽ cười một tiếng liền nói: “Thịnh Vân Hạo, anh rất hận tôi nhỉ.
”
Cô biết rõ Thịnh Vân Hạo sẽ không có cách nào tha thứ cho mình, hiện tại chỉ còn cách để anh ấy hận cô, như vậy thì cô mới có cảm giác được mình là một tội nhân.
“Tôi sẽ không tha thứ cho cô, cả đời này cũng không.
Anh sẽ không để lại cho mình bất cứ đường lui nào, kể cả tình cảm.
.