Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong phòng bệnh lớn của bệnh viện, Trình Vũ Thanh bị ép vào tình thế bắt buộc.
Cô ta biết sự uy hiếp của Mạnh Tú Cầm là gì, một người mà có thể nhẫn tâm với chính con gái và chồng của mình thì đây mới là thứ bà ta sợ hãi nhất.
Trình Vũ Thanh chầm chậm nhấn nút truyền tin, những lời mà Mạnh Tú Cầm vừa nói lập tức được truyền ra ngoài, trong phòng bệnh trống trải này có vẻ rất thanh thúy và chói tai.
Sắc mặt Mạnh Tú Cầm khó coi nhìn cô ta, trong lòng lại đang hung hăng mắng chửi, con đàn bà ti tiện này, thế mà lại dùng cách này để đe dọa bà ta, nếu đoạn ghi âm này rơi vào tay Lâm Gia Thần thì bà ta thật được một mất mười.
Im lặng một lúc cuối cùng bà ta vẫn mở miệng nói: "Rốt cuộc cô có ý gì?"
"Ý của tôi bà Tú Cầm hẳn là còn rõ hơn cả tôi.
tôi không chỉ muốn Tô Tuyết Vy, tôi còn muốn đứa trẻ đó chết cùng khiến cho chúng nó mãi mãi biến mất, về phần chứng cứ của bà, tôi sẽ nghĩ cách để tiêu hủy.
"
Trình Vũ Thanh tắt điện thoại nhìn Mạnh Tú Cầm đứng trước mặt, cô ta biết điều kiện này thật sự là mê hoặc trí mạng đối với Mạnh Tú Cầm, hơn nữa Mạnh Tú Cầm cũng không phải là lần đầu tiên muốn trốn thoát Lâm Gia Thần.
Huống hồ, chứng cứ bất lợi với Mạnh Tú Cầm trong cục cảnh sát muốn nhiều bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bắt bà ta chỉ còn là chuyện sớm muộn, chẳng qua là bây giờ vẫn còn trở ngại với thế lực của Lâm Gia Thần mới chưa tìm thấy bà ta mà thôi.
Mạnh Tú Cầm biết bản thân chỉ có thể dựa vào cọng rơm cứu mạng Trình Vũ Thanh này mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng này, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì không biết phải chờ bao lâu nữa mới có thể rời khỏi bể khổ này.
Điều kiện này của Trình Vũ Thanh rất đơn giản, Mạnh Tú Cầm tuyệt đối có thể làm được, chỉ cần bà ta làm theo cách mà Trình Vũ Thanh nói, Lâm Gia Thần hoàn toàn không thể giam giữ bà nữa.
Mạnh Tú Cầm nghiến răng, trong lòng lóe lên sự hung ác, cuối cùng đồng ý: "Được, tôi đồng ý, chuyện mà cô đã đáp ứng với tôi cô nhất định phải làm được cho tôi.
"
"Đương nhiên rồi, Trình Vũ Thanh tôi từ trước tới giờ chưa từng lừa gạt ai, chỉ cần bà làm việc đến nơi đến chốn, những thứ nên làm cho bà tôi đương nhiên sẽ làm.
"
Hai người nói chuyện xong, Mạnh Tú Cầm đeo kính lên liền bước ra khỏi phòng bệnh, trong nháy mắt khi mở cửa, quản gia đứng trước cửa phòng đang chuẩn bị dơ tay gõ cửa, lúc nhìn thấy Mạnh Tú Cầm ngây người ra.
Trình Vũ Thanh thấy không ổn liền vội nói: "Đây là phòng số 1, phòng số 3 ở bên kia.
"
Mạnh Tú Cầm phản ứng lại rất nhanh, hắng giọng nói: "Cảm ơn cô.
"
Quản gia nghiêng người nhường đường để Mạnh Tú Cầm đi ra, mặc dù trong lòng rất tò mò nhưng cũng không hỏi thêm gì, chẳng qua ông cũng chỉ là đến chuyển lời giúp Thịnh Vận Hạo.
"Cô Thanh, chủ tịch để tôi tới để đón cô về nhà.
" Quản gia bước vào phòng bệnh nói.
Nhìn thấy trên mặt quản gia không có vẻ gì tò mò, chỉ là nhắc lại lời của Thịnh Vân Hạo một lần nữa, Trình Vũ Thanh đặt tảng đá trong lòng xuống, giả vờ yếu ớt nói: "Tôi biết rồi, tôi sắp thu xếp xong rồi.
"
Một lúc sau, Trình Vũ Thanh sắp xếp mọi thứ xong, sau đó đi ra ngoài cùng quản gia, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút không dễ phát hiện, quả nhiên Thịnh Vân Hạo vẫn là của cô ta.
Vừa nãy quản gia đứng ở ngoài cửa nghe rất rõ chỉ nếu bây nói cho Thịnh Vân Hạo thì anh nhất định sẽ không tin, trước đây giữa ông và Tô Tuyết Vy đã xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao anh có thể tin lời nói của một bên được.
Trước mắt vẫn là đưa Trình Vũ Thanh quay về an toàn, quản gia âm thầm nghĩ, lái xe đưa Trình Vũ Thanh quay về biệt thự.
Tập đoàn Thịnh Lâm, phòng tổng giám đốc.
Thịnh Vân Hạo vùi mình vào công việc lại phát hiện bản thân hoàn toàn không thể tĩnh tâm được, trong đầu toàn bộ là hình ảnh lúc Tô Tuyết Vy ở biệt thự, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Trợ lý gõ cửa, cẩn thận bước vào nhìn thấy gương mặt cau có của Thịnh Vân Hạo dè dặt hỏi: "Tổng giám đốc, ngài về nhà hay không về nữa ạ?"
Lúc này Thịnh Vân Hạo mới nhớ ra hôm nay anh để quản gia tới đón Trình Vũ Thanh về nhà, nếu đã nói phải chăm sóc cô ta thì cũng không thể cứ ở công ty được, chậm rãi mở miệng nói: "Quay về, có điều đưa tôi tới bờ sông trước đã.
"
Cuối cùng anh quyết định tới bờ sông lần nữa, anh phải quên toàn bộ những chuyện có liên quan tới Tô Tuyết Vy, sau đó bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, bên cạnh người nhà duy nhất.
Trợ lý theo lời lái xe tới bên bờ sông, Thịnh Vân Hạo đứng trước lan can không nói gì, chỉ cảm nhận gió đêm thổi qua, anh biết đối với anh mà nói gia đình này vô cùng đau khổ.
Có rất nhiều kỷ niệm bắt đầu từ đây, anh nhắm mắt lại, rất nhanh sau đó lại mở mắt ra, đáy mắt hoàn toàn lạnh nhạt.
Anh biết mình nên quên đi rồi, tuyệt đối không thể đối xử với bản thân như vậy.
Một lúc lâu sau anh mới nói: "Lái xe đưa tôi quay về.
"
"Vâng.
"
Lúc chiếc xe phóng qua bờ sông, Thịnh Vân Hạo có chút khống chế không nổi mà run lên, người anh yêu nhiều năm như vậy lại chính là kẻ thù của mình, vận mệnh quả thật là trêu đùa anh.
Một giây trước anh vẫn đang nghĩ sau này nhất định sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, chỉ cần Tô Tuyết Vy còn sống anh sẽ thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của Tô Tuyết Vy, không ngờ tới thế sự khó lường.
Thế mà Tô Tuyết Vy lại biết chuyện này, khó trách trước đây cô muốn đi điều tra chuyện kia, đây quả thật là điều anh không thể ngờ, hoàn toàn không ngờ người mình yêu sâu đậm lại giấu mình chuyện lớn tới như vậy.
Trong nháy mắt, quan hệ giữa hai người lập tức lạnh tới đóng băng, thậm chí là còn âm tới mấy độ, những ngày vui vẻ ngắn ngủi đó khiến anh cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, mơ một giấc mộng hão huyền.
Mà Tô Tuyết Vy vẫn hoàn toàn không biết chuyện này, quan hệ của Chu Hạo Thanh và Lục Đan Bạch cũng rất căng thẳng.
Cô đứng giữa hai người họ, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, hai người vẫn đang tiếp tục cãi vã, cô một tay đẩy Chu Hạo Thanh, một tay đẩy Lạc Đan Bạch chỉ hy vọng hai người có thể dừng lại.
"Chu Hạo Thanh, tôi nói rồi, hủy hôn, trước đây anh muốn hủy hôn như vậy, bây giờ còn không vừa lòng sao? Tôi tự mình đề xuất nên bố tôi sẽ không có ý kiến gì đâu.
" Lục Đan Bạch nói.
"Tôi nói là không được, trước đây chuyện này đã xôn xao huyên náo lắm rồi, lẽ nào cô còn muốn để hai nhà bị chụp lên đầu cái danh thất tín sao?" Vẻ mặt Chu Hạo Thanh có chút không kiên nhẫn.
"Tôi nói có thể là có thể, dù sao anh cũng không thích tôi hà cớ gì phải cố chấp mối hôn sự này chứ!" Cảm xúc của Lục Đan Bạch bắt đầu bùng nổ, bước về phía trước một bước.
"Tôi nói là không được, sao cô vẫn không nghe vậy!"
Tiếng cãi vã của hai người càng lúc càng lớn, Tô Tuyết Vy nghe tiếng mắng chửi đến mức có chút choáng váng, trước mặt đột nhiên tối đen lại, Tô Hạo Thanh vội vàng đỡ lấy cô.
Hai người đều có chút bất an lập tức đưa cô vào bệnh viện, Lạc Đan Mạch ở nhà dỗ dành Tô Thần Vũ không dám để Tô Thần Vũ biết Tô Tuyết Vy xảy ra chuyện gì.
Chu Hạo Thanh bắt đầu oán trách bản thân, tại sao phải cãi nhau trước mặt cô, anh ta nhất thời sơ suất quên mất rằng Tô Tuyết Vy còn đang mang thai, chỉ có thể tĩnh dưỡng, không thể chịu đựng được kích động lớn như vậy.
Bác sĩ đóng cửa lại nhìn anh ta nói: "Hai người có chuyện gì sao? Cô ấy đang mang thai, hai người còn dám cãi nhau à? Nếu xảy ra chuyện gì, hai người hối hận không kịp đâu.
"
Nói xong, bác sĩ liền bước qua anh ta, để anh ta một mình đứng yên tại chỗ, rất lâu sau vẫn không ngẩng đầu lên.
.