Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nửa đêm, ở bệnh viện Nhân Ái, phòng bệnh của Tô Tuyết Vy.
Lục Đan Bạch nhìn Tô Tuyết Vy đang hôn mê không tỉnh, trong lòng thấy hơi lo lắng, nếu cô không tỉnh lại nói chuyện, ngày mai phải làm sao?
Chuyện cần nghĩ càng nghĩ càng rối, người lớn không có việc gì, đứa bé cũng không có việc gì, nếu mai tỉnh lại, Tô Tuyết Vy biết chuyện này do Mạnh Tú Cầm làm, có khi nào bị kích thích, rồi lại hôn mê không như này tiếp.
Lục Đan Bạch không dám nghĩ tiếp, ngộ nhỡ cô bị kích thích thật, đứa bé trong bụng không còn thì làm sao bây giờ?
Cô sợ hãi ngồi lại về ghế, ôm lấy bản thân, bỗng dưng cảm thấy thần kinh bản thân có vấn đề, không xác định được chuyện gì, vì cái gì còn nghĩ nhiều về nó như thế chứ?
Ánh mắt cô thì vẫn nhìn chằm chặp vào Tô Tuyết Vy đang nằm trên giường bệnh, bây giờ mong nhất là cô tỉnh lại, tốt nhất là không nên xảy ra chuyện gì.
Lục Đan Bạch cảm thấy hơi buồn ngủ ghé bên cạnh giường bệnh, chậm rãi nhắm lại hai mắt, tay vẫn nắm tay Tô Tuyết Vy không buông, sợ nửa đêm xảy ra chuyện gì.
Lục Đan Bạch quay đi quay lại, vẫn không ngủ được, cuối cùng quyết định không ngủ nữa, mở to mắt nhìn Tô Tuyết Vy không nói gì.
Cô biết bản thân không có lỗi, đáng ra hôm nay không nên để Tô Tuyết Vy ra ngoài, không thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Lục Đan Bạch hít mũi, trước mắt chỉ thấy mơ hồ, nước mắt của cô đã dâng đến bờ my, nếu Tô Tuyết Vy gặp chuyện không may thật, cô chẳng khác nào tội phạm giết người gián tiếp cả.
Lấy tay lau nước mắt, cô không muốn chuyện này xảy ra một chút nào, cô thầm mong Tô Tuyết Vy thật tốt, không xảy ra chuyện gì, bây giờ cô bị Chu Hạo Thanh ép đến không còn cách nào nữa rồi.
Nghĩ nghĩ rồi lại ghé bên mép giường ngủ.
Trong giấc mơ của Tô Tuyết Vy, cảnh vật thì lẫn lộn vào nhau, cái gì cũng có, khi thì là Thịnh Vân hạo đang mắng cô, lúc thì là Trình Vũ Thanh muốn giết cô, bỗng dưng, Mạnh Tú Cầm xuất hiện, trong đôi mắt bà ta đều là ác ý.
Cô giống như trở lại lúc ở trên dốc cao, trong lòng sợ hãi nên không dám nói lời nào, chỉ dám lùi từng bước từng bước ra sau, Mạnh Tú Cầm thì từng bước áp sát tiến lên gần cô.
Bàn tay ác ma duỗi về phía cô, đẩy cô xuống dốc, cảnh tượng đáng sợ lại xuất hiện trước mắt.
khiến cho cô sợ đến hét ầm lên.
Cô mở mắt thật mạnh, phát hiện Mạnh Tú Cầm chạm vào mặt nạ trợ thở, giật mình khi thấy Tô Tuyết Vy bỗng nhiên tỉnh dậy.
Tô Tuyết Vy nhân lúc Mạnh Tú Cầm còn đang ngơ ra, tay cầm chặt cổ tay Mạnh Tú Cầm, khó khăn lớn giọng nói: "Mạnh Tú Cầm!"
Mạnh Tú Cầm sợ hãi giãy khỏi tay Tô Tuyết Vy, nhưng Tô Tuyết Vy chẳng phải người dễ chọc, cầm chặt tay Mạnh Tú Cầm không buông, trong đôi mắt đều là hận ý.
"Bỏ ra! Mau bỏ ra!" Mạnh Tú Cầm sợ sệt, bà nhân lúc Lục Đan Bạch không ở đây mà lẻn vào, nếu bị Lục Đan Bạch phát hiện, nhất định sẽ bị bỏ tù.
Tô Tuyết Vy sao có thể bỏ qua cho bà ta, người đàn bà này không chỉ muốn giết cô, còn muốn giết cả con cô, tuyệt đối không thể buông tay bà ta!
Hai người giành giật nhau làm cho giường bệnh kêu kẽo kẹt, đập cả vào ngăn tủ bên cạnh, phát ra tiếng lộp bộp.
Mạnh Tú Cầm cực kỳ sợ hãi, không dám nói gì, đành kéo tay thật mạnh, Tô Tuyết Vy bị ảnh hưởng từ hành động đó của bà mà ngã xuống khỏi giường bệnh, cả người lơ lửng ở giữa.
Lục Đan Bạch từ WC về nhìn thấy cảnh này, vội vàng đẩy Mạnh Tú Cầm, tách hai người ra, vội đứng trước mặt Tô Tuyết Vy, đeo lại mặt nạ trợ thở cho cô, quay đầu nhìn Mạnh Tú Cầm.
"Bà muốn làm cái gì hả? Người bị bà hại thành ra thế này rồi, bà còn chưa thỏa mãn à!"
Mạnh Tú Cầm nuốt nước miếng, hừ lạnh, không thèm để ý đến câu chất vấn của Lục Đan Bạch quay người đi luôn, Lục Đan Bạch tất nhiên không cho bà đi, cầm chặt tay bà.
"Sao nào? Chuyện lộ ra rồi liền muốn trốn? Trình Vũ Thanh không dạy bà cách làm người à!"
Mạnh Tú Cầm không kiên nhẫn hất tay cô ra, hung tợn cảnh cáo: "Lục Đan Bạch, tôi khuyên cô bớt lo chuyện bao đồng đi! Cô làm gì có chứng cứ bảo là tôi làm nào!"
Nghe bà ta nói thế, lửa giận trong lòng dâng lên càng cao, khoé miệng lạnh lùng nhếch lên: "Chứng cứ? Bà dựa vào cái gì lại nghĩ tôi không có chứng cứ?"
Nhìn Lục Đan Bạch như thế, Mạnh Tú Cầm trở nên hoang mang lo sợ, chẳng lẽ cô ta có chứng cứ có thể tố cáo mình thật sao?
Không, sẽ không, không ai biết cả.
Mạnh Tú Cầm tự an ủi trong lòng, cho dù cô ta có biết, cũng chẳng làm sao được.
Lục Đan Bạch nhìn bộ dáng không sơ chết của bà ta, trong lòng khổ sở, người đàn bà này sao có thể độc ác như thế, chuyện gì cũng coi như chưa xảy ra vậy.
"Mạnh Tú Cầm, tốt nhất là bà nên cầu nguyện cô ấy không xảy ra chuyện gì, không thì tôi đến cục cảnh sát tố cáo bà, trong tay tôi không chỉ có một chứng cứ xác thật, mà còn có thêm cái nữa.
"
Tô Tuyết Vy chậm rãi đứng dậy, trong mắt đều là hận ý nhìn bà, người đàn bà này nuôi cô lớn đến chừng này, cho đến bây giờ cũng chưa một lần coi cô là con đẻ của mình, tất cả chỉ vì Tô Minh Nguyệt, bây giờ xem ra, bà ta chẳng khác nào ma quỷ.
"Mạnh Tú Cầm, bà chẳng có chút tình người, làm người thế nào bà cũng không biết, bà không xứng đáng làm người, tiếng "mẹ "này không xứng với bà.
"
Tô Tuyết Vy giọng khàn khàn nói xong, cô biết những lời này cô nói cho bản thân mình nghe, cũng là nói cho Mạnh Tú Cầm nghe.
Chuyện này nếu có cách giải quyết khác, cô chắc chắn sẽ không nói những lời này, nhưng người đàn bà này cho đến bây giờ, đánh chết cũng không biết hối cải.
"Tôi làm sao, không đến phiên cô xía vào, một đứa tiện nhân như cô thì nên chết đi! Nếu không phải tại cô, con gái tôi chết làm sao được!" Bây giờ Mạnh Tú Cầm lại đổ hết lỗi lên đầu Tô Tuyết Vy.
Nghe mấy lời này, Tô Tuyết Vy nhìn bà đầy tuyệt vọng, cô biết lương tâm người đàn bà này đã không còn tồn tại từ lâu, bà ta chẳng còn là người nữa rồi.
Mạnh Tú Cầm hung ác nhìn hai người, bây giờ bà ta giống như cá mất nước, không ngừng giãy dụa trên mặt đất, cần được bảo vệ.
Lục Đan Bạch mạnh bạo kéo Mạnh Tú Cầm ra ngoài, cô không muốn Tô Tuyết Vy lại bị kích thích, rồi lại hôn mê.
Tô Tuyết Vy nhìn thấy Mạnh Tú Cầm bị kéo ra ngoài, cảm xúc dần ổn định trở lại, chầm chậm nằm lên giường bệnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mạnh Cẩm Tú giận dỗi giãy khỏi tay Lục Đan Bạch, vẻ mặt đắc ý nhìn cô: "Cô đừng chạm vào tôi! Mấy người thật bẩn thỉu.
"
Lục Đan Bạch ngơ ngác nhìn bà, từ cổ họng phát ra tiếng cười nhạo, người đàn bà này còn chê cô bẩn thỉu, cô còn chưa nói gì đâu.
"Mạnh Tú Cầm, bà đừng quá đáng! Bản thân bà làm chuyện này, trong lòng không có tí hối cải nào sao?" Lục Đan Bạch khinh thường hỏi.
Mạnh Tú Cầm lạnh lùng nhìn cô, cười nói: "Lục Đan Bạch, cô thật thảm hại.
".