Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhà họ Trình nhanh chóng treo cờ tang lên, những người đến thắp hương đều là những người chí cốt với ông Trình trong suốt cuộc đời của ông, mọi người đến vì muốn nhìn mặt ông cụ lần cuối.
Trình Thiên Na quỳ trước linh cữu của ông cụ Trình, thầm thề rằng bà ta nhất định phải vực dậy sự nghiệp kinh doanh của gia đình đưa tập đoàn Thịnh Lâm trở thành hoàng đế đầu tiên trong ngành công nghiệp!
“Ông cụ Trình khi còn sống không thích kinh doanh, bây giờ ông đi rồi, chuyện kinh doanh giao cho cô con gái duy nhất, chuyện này thật sự kết thúc rồi.
"
Trình Thiên Na nghe thấy những lời này thì vội vàng ngăn Trình Tú Anh lại, nếu như để Trình Tú Anh động tay ở đây, có thể sẽ khiến hiện trường xoay chuyển, chỉ có thể ngăn cản nói: “Chị! Ở nơi này không được động tay.
"
Trình Tú Anh hừ lạnh một tiếng nói: “Này! Những người phía trước nghe rõ cho tôi! Vài năm nữa tôi nhất định sẽ đưa tập đoàn Thịnh Lâm trở thành công ty số 1 trong ngành!"
Đám người nghe thấy điều này bắt đầu xôn xao cười nhạo, như thể lời Trình Tú Anh nói là chuyện đùa.
Đám đông bắt đầu uống rượu.
“Cô là phụ nữ, làm tổng giám đốc làm gì, ở nhà phụng dưỡng chồng con không tốt sao?"
Trình Tú Anh có một người con trai, đến nay vẫn không biết ba đứa nhỏ là ai, sự việc này vốn dĩ là một điều xấu hổ đối với nhà họ Trình, nhưng ông cụ Trình lại cảm thấy đứa bé này rất tài giỏi nên rất lấy làm tự hào.
Ba của đứa bé này đã gặp nạn ở nước ngoài, chính vì sự việc này mà Trình Tú Anh đã trở về nước, bà ấy chưa bao giờ muốn quay về nước, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy khiến bà ấy trở tay không kịp.
“Đúng vậy! Đến cả ba của đứa trẻ là ai cô còn không biết thì còn làm nên trò chống gì đòi tiếp quản tập đoàn Thịnh Lâm!"
Tất cả mọi người đều đang chửi rủa Trình Tú Anh, trong thoáng chốc, tiếng chửi rủa giống như con mãnh thú, như dòng nước lũ không ngừng chà xát tâm hồn Trình Tú Anh, như muốn chà đạp trái tim của của bà.
Trình Tú Anh không chịu nổi mà đập tan chiếc bình bên cạnh bà xuống đất, đám đông im lặng trong giây lát, không ai dám nói một lời, đây là lần đầu tiên Trình Thiên Na thấy Trình Tú Anh khí thế bừng bừng như vậy.
Những mảnh gốm của chiếc bình rơi đầy tay bà, máu trên tay cứ thế không ngừng chảy xuống, giống như một vòi nước đang mở, chảy liên tục không ngừng.
Lòng bàn tay vẫn còn đẫm máu, Trình Tú Anh quét ánh mắt lạnh lùng nhìn những người có mặt nói: “Các người đều đã thấy rồi! Tôi sẽ khiến các người hối hận vì những gì đã nói hôm nay!"
Chẳng mấy chốc, sự việc này qua đi, cũng không ai nhắc tới, tất cả mọi người đều biết Trình Tú Anh nhẫn tâm, nhưng bọn họ lại không biết rằng bà ấy có thể nhẫn tâm như thế này.
Vào ngày giỗ đầu của ông cụ Trình, Trình Tú Anh đã mang về hồ sơ đấu thầu thành công, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, vốn không ngờ Trình Tú Anh lại thực sự có thể hoàn thành việc này, hơn nữa còn làm rất tốt, không khỏi khiến mọi người cảm thấy sợ hãi, mới chỉ được một tuần.
Từ Hiểu Uyên biết chuyện này, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, bà ta nhất định phải thu dọn đồ đạc quay trở về, nếu không bà ta ở nhà họ Trình nhiều năm như vậy làm gì? Chỉ là một người vợ lẽ thôi sao?
Trình Thiên Na rất mừng cho Trình Tú Anh, chỉ nói: “Chị! Chị thật lợi hại, mới chỉ một tuần đã nắm được văn kiện đấu thầu thành công trong tay rồi!"
“Thiên Na, chị không ghét em, chị chỉ hận mẹ em, chị biết bà ta sẽ làm mọi cách để đối phó với chị, chị có một thỉnh cầu, em có thể giúp chị được không?"
Trình Thiên Na lần đầu tiên nhìn một Trình Tú Anh yếu đuối như vậy, như thể bà ấy đã sắp đặt sẵn cho tương lai củ mình, như kiểu bà ấy là một con người hoàn toàn không có tương lại vậy.
“Chị? Ý chị là gì?"
“Nhớ con trai của chị không? Tên nó là Thịnh Vân Hạo, đã được ba tuổi, có lẽ vài ngày nữa sẽ quay về.
Chị muốn nhờ em chăm sóc cho nó.
"
Trình Thiên Na nhìn thấy sự nhẹ nhõm trong mắt Trình Tú Anh, như thể bà ấy đã biết tương lai sẽ như thế nào, lo lắng nói.
“Chị, chị đứng nói là muốn em chăm sóc cậu bé, còn chị đi giải quyết việc bên ngoài đấy nhé!"
Trình Tú Anh im lặng, Trình Thiên Na lắc vai bà ấy nói: “Chị! Chị không được làm như vậy, dù tập đoàn Thịnh Lâm có bước tiến mới, nhưng hiện tại bọn họ vẫn không dám ra tay, những lão già đó không biết chị có con trai đâu!"
Việc Trình Tú Anh tiếp quản tập đoàn Thịnh Lâm là nguyện vọng cuối cùng của ông cụ Trình, không ai có thể để nguyện vọng của ông cụ Trình tan vỡ, dù có không đồng ý như thế nào, cũng chỉ có thể để Trình Tú Anh ngồi vào vị trí chủ tịch.
“Cho nên, Thiên Na à, em nhất định phải giúp chị, không chỉ là những lão già đó, mà cả Từ Hiểu Uyên, bà ta cũng đang bí mật đối phó với chị, bà ta nhất định sẽ tìm đến em để giúp đỡ.
” Trình Tú Anh vừa nói vừa nhìn vào cảnh đêm.
Trình Thiên Na cũng nhìn theo tầm mắt của bà ấy, cảnh đêm của toàn bộ thành phố Dung Châu tuyệt đẹp không gì sánh nổi, đẹp vô cùng, giống như cảnh tượng nghìn năm có một.
“Chị, em biết rồi, em sẽ giúp chị.
"
Trình Tú Anh chống tay lên vai cô nói: “Cảm ơn em, chị thật sự không nhìn lầm người, em thật sự là người bạn tốt nhất của chị.
”
Trình Thiên Na dựa vào vai bà ấy mà nói: “Em biết rồi, chị, chị cũng là người chị tốt nhất của em.
"
Nhưng tình huống này kéo dài không được bao lâu, mói quan hệ của bọn họ đã hoàn toàn đổ vỡ, bởi vì có Từ Hiểu Uyên chắn ngang ở giữa, Trình Tú Anh có chút chói mắt vì tức giận, thậm chí không còn nghĩ tới những chuyện trước kia nữa.
“Trình Thiên Na, cô có ý gì? Tôi giao Thịnh Vân Hạo cho cô, không phải để cô đối xử với thằng bé thế này!"
Nhìn những vết sẹo xanh đỏ trên người của Thịnh Vân Hạo, Trình Tú Anh rất đau khổ, cô ôm Thịnh Vân Hạo trong tay, nhìn Trình Thiên Na trước mặt mình.
Trình Thiên Na có trăm miệng cũng không thể biện bạch được, bà ấy nhớ mình đã nói rõ ràng rằng không ai được phép đến gần căn phòng này, rốt cuộc là ai đã đến, chỉ có thể nói: “Chị, em đã nói với họ rồi, em thật sự không biết đó là ai.
”
Trình Tú Anh lúc này hoàn toàn không nghe bất cứ lời nào, vết sẹo trên người Thịnh Vân Hạo rất chói mắt, Trình Tú Anh nói: “Không phải là cô? Đừng nói với tôi là đứa con gái hai ba tuổi của cô đã làm chuyện đó!"
“Chị! Tuy rằng Vũ Thanh không phải con ruột của em, nhưng nó cũng chỉ là một đứa trẻ, chị đừng nghĩ tới con bé tệ như vậy!" Trình Thiên Na có chút tức giận.
Cuộc cãi vã giữa hai người không ngừng lớn lên, Từ Hiểu Uyên ở tầng trên nhìn xuống cảnh tượng bên dưới nở nụ cười xấu xa trên môi, chắc chắn đứa trẻ này chính là kíp nổ, chỉ cần đứa trẻ này xảy ra chuyện, mối quan hệ giữa hai người họ sẽ tan vỡ!
Từ Hiểu Uyên dắt Trình Vũ Thanh, ngoan ngoãn đứng ở đây quan sát, khó hiểu hỏi: “Bà ngoại, tại sao bọn họ lại cãi nhau vậy ạ? Chẳng lẽ là vì chuyện vừa xảy ra sao?"
Trình Vũ Thanh nhìn Thịnh Vân Hạo, trong lòng thầm nghĩ cậu bé này thật đẹp trai, cô ta nhất định phải lấy cậu bé này làm của mình.
Từ Hiểu Uyên nói: “Bởi vì Vũ Thanh đã làm rất đúng, bà ngoại chỉ cho họ một hình phạt nhỏ, đều là vì Vũ Thanh của chúng ta, họ mới biết bản thân họ sai ở đâu.
"
Trình Vũ Thanh nghe thấy Từ Hiểu Uyên khen ngợi cô ta một lần nữa, nói với sự phấn khích: “Thật vậy sao! Vậy Vũ Thanh nhất định sẽ làm việc chăm chỉ hơn để tương lai còn giúp đỡ bà!”
Từ Hiểu Uyên lần này rốt cuộc cũng bắt thóp được điểm yếu của hai người bọn họ, chỉ cần có Trình Vũ Thanh, lại sợ không làm nên chuyện sao?.