Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngay sau khi Trì Linh Ngọc rời đi, Tô Tuyết Vy cũng đi theo rời đi, vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi thì có một người lạ tới chỗ của Trì Linh Ngọc ngồi khi nãy và ngồi xuống.
Tô Tuyết Vy kỳ lạ nhìn người đối diện nói: "Thưa ngài, ngài có ngồi nhầm bàn không? Chỗ này là của bạn tôi."
Người trước mặt không lên tiếng, cả người mặc kín tới mức không hở a một chi tiết gì.
Thậm chí đôi mắt cũng được đeo thêm một chiếc kính.
Tô Tuyết Vy không biết người này là ai, khó chịu hỏi lại.
"Thưa ngài, nếu ông tìm người thì có thể đến quầy lễ tân hỏi, tôi chỉ ngồi chút rồi sẽ về sớm thôi."
Thuyết phục cũng không có kết quả, người này vẫn ngồi ở chỗ cũ không hề động đậy, Tô Tuyết Vy có chút nóng nảy cầm ví chuẩn bị rời khỏi bàn, cô không có ý định lãng phí miệng lưỡi với người này.
“Tô Tuyết Vy, ngồi đi.” Một giọng nam dày đặc vang lên, có chút khàn khàn mang vẻ từ tính.
Nghe thấy người này gọi tên mình, Tô Tuyết Vy kỳ quái liếc nhìn ông ấy, người đàn ông tháo kính xuống, liếc nhìn cô rồi nói tiếp: "Có thể ngồi xuống cùng nói chuyện được chưa?"
Sau khi nhìn rõ người đó, sắc mặt Tô Tuyết Vy thay đổi nói: "Ông nội!"
Cô vội vàng ngồi lại hỏi: "Ông ơi! Ông làm gì ở đây vậy? Ông đi theo cháu à?"
Ông nội của Tô Tuyết Vy tức là ông cụ của nhà họ Tô, nhưng cô không hiểu tại sao Tô Xa Bình lại ăn mặc như thế này.
Có lẽ nào đó đã có chuyện gì xảy ra với nhà họ Tô?
"Tuyết Vy, ông đã nghe nói về chuyện giữa cháu và Thịnh Vân Hạo.
Bà của cháu sẽ không để ông can thiệp vào nên hôm nay ông đã bí mật chạy ra ngoài và cuối cùng đã tìm thấy cháu." Tô Xa Bình nói về vấn đề này với một vẻ chán nản.
"Ông ơi! Xảy ra chuyện gì ư?!" Tô Vận Tích biết Tô Xa Bình không thích nói chi tiết, nhưng có chuyện lớn như vậy, Tô Xa Bình không thể bỏ qua mà vội đi tìm cô cho nên cô tuyệt đối phải hỏi cho kỹ càng.
“Tất cả những thứ này đều rất bất ngờ, cháu phải chuẩn bị tâm lý.” Tô Xa Bình không có cởi bỏ hết những thứ trên mặt, mà nói qua một lớp khẩu trang.
“Có chuyện gì thế ạ? Ông nói đi.” Tô Tuyết Vy không biết nên nói thế nào, chỉ có thể lo lắng hỏi.
Tô Xa Bình tuy là sĩ quan đã nghỉ hưu nhưng sẽ không hỏi chuyện nhà Tô, nếu không phải bởi vì chuyện lần này quá lớn, thì ông ấy cũng sẽ không tìm tới cô.
“Tuyết Vy, cháu có biết ai đã giết Tô Hồng Dịch không?” Tô Xa Bình hỏi từng chữ một.
Mặc dù Tô Tuyết Vy rất ghét Tô Hồng Dịch nhưng cô không biết rằng Tô Hồng Dịch đã chết, khi Tô Xa Bình nói tin tức rằng Tô Hồng Dịch đã chết khiến cô chỉ có thể cảm thấy rất sốc, cô lặp lại những gì Tô Xa Bình đã nói.
"Tô Hồng Dịch, chết rồi? Sao lại..."
Nhìn thấy phản ứng của Tô Tuyết Vy như vậy, Tô Xa Bình biết Tô Tuyết Vy không biết chuyện, thẳng mặt nói: " Tuyết Vy, Tô Hồng Dịch đã bị Mạnh Tú Cầm giết.
Ông đã phái người đi điều tra."
Tô Tuyết Vy biết thế lực của Tô Xa Bình mạnh đến mức nào, nhà họ Tô có thể phát triển đến bây giờ đều là nhờ có ông ấy.
Nếu không nhà họ Tô làm sao có thể nhận được nhiều lợi ích như vậy.
“Mạnh Tú Cầm?” Tô Tuyết Vy nhíu mày lặp lại cái tên đó.
Tô Xa Bình nhìn vẻ mặt của Tô Tuyết Vy liền biết cô không biết chuyện, chậm rãi nói: "Cháu phải hiểu rằng những thứ này đối với cháu là chuyện quan trọng, Mạnh Tú Cầm, ông đã biết tung tích của bà ta rồi."
Tô Tuyết Vy nhìn Tô Xa Bình trước mặt, cô đột nhiên hiểu được Tô Xa Bình đang muốn nói gì, quay đầu lại từng chữ từng chữ nói: " Tuyết Vy, cháu có thể làm cho ông nội một việc được không?"
Tô Tuyết Vy không muốn tham gia bất cứ chuyện gì về nhà họ Tô, cô cũng không giải quyết mọi chuyện chứ đừng nói đến chuyện khác, vừa mở miệng đã từ chối Tô Xa Bình.
"Ông ơi, cháu sợ không được.
Cháu còn rất nhiều việc chưa giải quyết.
Cháu sợ ông phải đi tìm người khác hỗ trợ ông thôi."
Tô Xa Bình không ngờ rằng cô sẽ từ chối đơn giản như vậy, vẻ mặt ông ấy bất chợt trở nên đờ đẫn, Tô Xa Bình mím môi nói: "Tuyết Vy, cháu không thể giúp ông nội được ư?"
Ông ấy không biết hai người bọn họ đã làm gì Tô Tuyết Vy, ông ấy chỉ nghĩ trước đây Tô Tuyết Vy là cháu gái mình, cho dù cô có như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không quá vô lương tâm mà từ chối.
Chỉ là ông tính toán quá nhiều nhưng lại không thể tính được cô con dâu đó, Mạnh Tú Cầm chưa bao giờ là ngọn đèn cạn dầu.
Hồi đó bà ta gả cho nhà họ Tô còn có thể nói dối nhiều điều thì không gì là bà ta không dám làm.
Nếu không phải Tô Hồng Dịch gặp nạn, có lẽ ông ấy cũng không biết con dâu mình đã làm chuyện tốt gì.
Nếu ông ấy chịu điều tra chi tiết hơn, sẽ không bao giờ để Mạnh Tú Cầm bước chân vào nhà này.
"Ông nội, cháu thật sự không phải là không muốn giúp ông mà là cháu có rất nhiều việc.
Nếu không cháu cũng sẽ không từ chối vậy đâu."
Tô Tuyết Vy biết Tô Xa Bình muốn làm gì, cô không muốn gánh vác chuyện của nhà Tô, bây giờ không liên quan gì đến nhà Tô, cho dù có thì cũng chỉ là danh phận mà thôi.
Tô Xa Bình nhìn Tô Tuyết Vy, trong lòng có chút buồn bực.
Tuy rằng cháu gái của ông ấy không phải ruột thịt nhưng từ bé tới giờ, cô cũng nợ nhà họ quá nhiều.
"Tuyết Vy, ông biết cháu hận nhà họ Tô, cũng biết cháu không thích chúng ta, nhưng ông hiện tại rất cần cháu giúp đỡ, nếu không nhà họ Tô sẽ tan nát mất."
Tô Xa Bình cởi bỏ khẩu trang và mũ, vẻ mặt rạng rỡ ban đầu của ông ta ta giờ trở nên trầm thấp không rõ ràng, cả người dường như đột nhiên già tới khoảng tám mươi.
Tô Tuyết Vy nhìn có chút không đành lòng, cô biết mình đối với nhà họ Tô không có tình thì cũng phải có nghĩa.
Dù sao cũng là nhà họ Tô mang cô từ cô nhi viện trở về, thậm chí còn nuôi nấng cô rất nhiều năm.
Tuy rằng nhà họ Tô đối xử tệ bạc với cô, nhưng Tô Xa Bình lại không giống bọn họ.
Ít nhất ông ấy cũng chưa làm điều gì tổn hại tới cô.
Nhưng cô vẫn không thể vượt qua rào cản này, trong lòng cô vẫn còn một khoảng trống với nhà họ Tô, cho dù những chuyện đó có trôi qua thì những điều đó cũng đã in sâu vào trái tim cô rồi.
Tô Tuyết Vy có chút bất lực nhắm mắt lại, nhìn khuôn mặt Tô Xa Bình khuôn mặt, không có cách nào ép buộc mình nói lời cự tuyệt.
“Cháu hiểu rồi, ông nội.
Cháu sẽ giúp ông, nhưng phải sau khi cháu hoàn thành việc riêng của mình đã."
Tô Tuyết Vy rốt cuộc cũng chấp nhận, Tô Xa Bình ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt mang theo ý cười nói: " Tuyết Vy, cảm ơn cháu.
Ông nội thật sự cảm ơn cháu."
“Đừng cảm ơn cháu, cháu biết ông muốn cháu tìm Mạnh Tú Cầm cho ông.” Ánh mắt Tô Tuyết Vy trở nên có chút tối sầm.
Tô Xa Bình biết gia đình họ Tô đã mang ơn cô quá nhiều, nhưng ông ấy cũng không tìm cách nào khác được..