Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Toàn bộ phòng thẩm vấn rộng lớn vang vọng những gì Trình Thiên Na vừa nói, mọi người đều nhìn Trình Thiên Na, đôi mắt của Mạnh Tú Cầm lóe lên thứ ánh sáng xấu xa.
"Trình Thiên Na, cô không hiểu gì cả, Từ Hiểu Uyên là một người phụ nữ điên rồ! Cô hoàn toàn không hiểu về con người bà ta đâu." Mạnh Tú Cầm bắt đầu rống lên, cả người run lên cầm cập.
Mạnh Tú Cầm đột nhiên nhớ lại những việc Từ Hiểu Uyên đã làm, bà ta nhìn xuống dưới bàn với ánh mắt có chút khó chịu, tại sao những người này lại nhất định muốn ép buộc bà ta chứ?
Tô Tuyết Vy, Thịnh Vân Hạo và những người khác đều bước sang một bên theo dõi cuộc nói chuyện giữa họ.
Thịnh Vân Hạo nhìn sự thay đổi của Tô Tuyết Vy, trong lòng có chút xót xa ôm lấy cô, bây giờ bọn họ dường như đã trút bỏ hết hận thù và đối xử với nhau giống như những đôi tình nhân bình thường, chuyện xảy ra bây giờ chỉ giống như chuyện nhỏ bên ngoài mà thôi.
Trình Thiên Na nhìn Mạnh Tú Cầm rồi gằn từng chữ: "Ý của cô là gì? Mạnh Tú Cầm, tôi biết những gì Từ Hiểu Uyên đã làm dù xấu xa đến đâu cũng tốt hơn cô!"
Mạnh Tú Cầm cả người run lên giống như dã thú sắp lao ra khỏi lồng, như một con thú bị thương đang giãy dụa lần cuối cùng vậy.
Chiếc còng tay va chạm với mép bàn vang lên những tiếng giòn giã, nếu không có những thứ này chặn lại thì có lẽ bà ta sẽ đứng trước mặt Trình Thiên Na và bóp cổ Trình Thiên Na cho đến chết.
Trình Thiên Na ổn định cơ thể, nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Mạnh Tú Cầm, bà ta nhắm mắt vỗ ngực tự an ủi bản thân sau đó lại mở mắt ra nhìn thẳng vào Mạnh Tú Cầm hỏi:
“Vì cô hiểu rõ hơn tôi nên cô hãy nói cho tôi nghe đi, bà ấy đã làm gì cô.
Nếu hồi đó cô chọn gọi cảnh sát thì mọi chuyện đã không trở nên phức tạp như vậy."
Đột nhiên toàn bộ phòng thẩm vấn vang lên tiếng cười quỷ dị của Mạnh Tú Cầm.
Điệu cười của bà ta yêu nghiệt và sắc bén, thống khổ và tuyệt vọng, mọi người nhìn Mạnh Tú Cầm như đang muốn phát điên vậy.
Trình Thiên Na vỗ bàn, dùng ánh mắt kiên định nhìn bà ta, nhấn mạnh từng chữ nói: "Nếu cô không rụt rè, sẽ không có chuyện như thế này xảy ra."
"Sự dày vò mà cô phải chịu đựng hơn 20 năm qua là trách nhiệm của chính cô.
Nếu cô vì sợ hãi mà lựa chọn vâng lời thì cuộc sống của cô vẫn sẽ chẳng thay đổi được gì đâu đâu.
Vẫn sẽ vào nhà tù này mà thôi."
Mỗi lời Trình Thiên Na nói đều cứa vào tim Mạnh Tú Cầm, những điều này đều là mơ ước hơn 20 năm nay của bà ta, nhưng bây giờ khi nó được nói ra từ miệng Trình Thiên Na lại đem đến cảm giác thật là mỉa mai.
"Nhà tù? Tôi có gì phải sợ sao? Trình Thiên Na, cô là người có lỗi.
Cô cũng không hiểu Từ Hiểu Uyên xấu xa như thế nào thì tôi sẽ kể những gì đã xảy ra 20 năm trước." Mạnh Tú Cầm ngước mắt nhìn ra bên ngoài.
Tô Tuyết Vy đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, cô che miệng chạy ra ngoài, vừa rồi ánh mắt Mạnh Tú Cầm như muốn ăn thịt cô, điều này khiến cô nhớ tới khoảnh khắc Trình Vũ Thanh dùng súng chĩa vào đầu cô khi nãy.
Thịnh Vân Hạo đỡ Tô Tuyết Vy ra ngoài, lúc hai người bước vào phòng vệ sinh, Tô Tuyết Vy nhất quyết đẩy tay Thịnh Vân Hạo ra rồi tự mình đi vào.
Vì là đàn ông nên anh phải đứng ở cửa chờ, Mặc dù Thịnh Vân Hạo muốn đi vào nhưng có một nữ cảnh sát đứng gần đó vẫn luôn nhìn anh nên anh chỉ có thể từ bỏ, anh đến chỗ nữ cảnh sát ngay lập tức và nói:
"Cô có thể vào giúp tôi xem tình hình người bên trong thế nào được không? Cảm ơn."
Vì thái độ vô cùng vội vã và lịch sự của Thịnh Vân Hạo, nữ cảnh sát gật đầu ngạc nhiên và bước vào nhà vệ sinh.
Vừa bước vào đó, cô ấy đã nghe thấy tiếng nôn mửa từ căn phòng phía trong cùng.
Nữ cảnh sát lo lắng đi đến buồng cuối cùng của nhà vệ sinh để xem tình hình của Tô Tuyết Vy, Tô Tuyết Vy vẻ mặt tái mét ngẩng đầu lên nhìn cô ấy rồi yếu ớt dựa vào khung cửa.
"Sao vậy, bên ngoài có chuyện gì sao?"
Nữ cảnh sát dìu cô đến bồn rửa mặt, vặn vòi nước rồi vỗ nhẹ vào lưng cô nói: "Không có gì.
Quý ông bên ngoài nhờ tôi vào giúp cô."
Nghe những gì nữ cảnh sát nói, Tô Tuyết Vy ngay lập tức hiểu rằng cô ấy đang nói về Thịnh Vân Hạo, nhưng điều cô không ngờ là Thịnh Vân Hạo thực sự sẽ nhờ một người nào đó tới cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển như thế này, cô cho rằng Thịnh Vân Hạo sẽ thực sự mặc kệ cô.
Có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều, chắc lần này chỉ là ngoại lệ thôi.
"Thật sao? Vậy tôi làm phiền cô rồi." Tô Tuyết Vy tái mặt nói với nữ cảnh sát ở bên cạnh.
Nữ cảnh sát chỉ vỗ nhẹ vào lưng cô và nói: "Không sao đâu.
Cảnh sát của chúng tôi phải phục vụ nhân dân mà, chưa kể cô còn đang mang thai."
Tô Tuyết Vy ngạc nhiên nhìn nữ cảnh sát nói: "Sao cô biết...biết tôi có thai?"
Nữ cảnh sát vẻ mặt kỳ quái, vừa vỗ lưng cô vừa lấy tay xoa bả vai cô nói:
"Sao tôi có thể không biết được chứ? Cô nôn mửa như thế thì có thể mới chỉ mang thai ở tháng đầu tiên hoặc tháng thứ hai mà thôi."
Nữ cảnh sát giống như chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, làm sao có thể hiểu được nhiều như vậy?
"Tôi cảm thấy cô còn khá trẻ, tại sao lại có thể dễ dàng nhìn ra mang thai tháng đầu tiên hay tháng thứ hai chứ?"
Nữ cảnh sát cười nói: "Đó là điều dễ hiểu mà, chắc do cô còn quá trẻ nên chưa rõ mà thôi.”
Sau khi nôn ra thì có vẻ đỡ hơn nhiều, Tô Tuyết Vy cũng không khó chịu như trước, đứng thẳng người một chút rồi nói với nữ cảnh sát:
"Hiện tại tôi đã không sao rồi, cô có thể ra ngoài trước đi.
Tôi có một số việc phải giải quyết, thật sự rất cảm ơn cô."
"Có vẻ như người đàn ông ở bên ngoài kia đang rất lo lắng cho cô đấy.
Anh ta đã nhờ tôi vào đây xem xét tình hình, người đàn ông lịch lãm đó đã nói lời cảm ơn với tôi từ khi nãy.
Cô đã kết hôn với anh ta chưa?"
Tô Tuyết Vy sững sờ khi nghe hai chữ kết hôn, cô còn có cơ hội nghe được hai chữ này từ miệng của người khác, thật là mỉa mai.
Thịnh Vân Hạo thực sự đã nói lời cảm ơn với người khác, đây là điều mà Tô Tuyết Vy không ngờ tới.
Một người kiêu hãnh như Thịnh Vân Hạo thực sự sẽ nói lời cảm ơn với người khác chỉ vì muốn nhờ họ xem xét tình hình của cô hay sao?
“Tôi và anh ấy có lẽ cũng không phải là bạn bè, chỉ là người xa lạ thôi.” Tô Tuyết Vy rũ mắt xuống nói.
Mối quan hệ giữa họ không rõ ràng, xung quanh là thù hận hay tình yêu cũng không biết nữ, chỉ là họ đã dùng cái vỏ rỗng của hôn nhân để bao trùm lên hai người mà thôi..