Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong phòng thẩm vấn rộng lớn không một ai nói gì, chỉ có một mình Trình Vũ Thanh đang điên cuồng phát tiết, Tô Tuyết Vy chỉ bình tĩnh nhìn cô ta, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Có thể nhiều người sẽ nói rằng Tô Tuyết Vy là kẻ máu lạnh tàn nhẫn nhưng không ai biết vì sao cô lại trở nên như thế này, mọi sự thay đổi đều có lý do mà thôi.
Nếu không có những người như Mạnh Tú Cầm và Trình Vũ Thanh thì Tô Tuyết Vy sẽ vẫn là một người tốt bụng, cô rất dễ bị bắt nạt.
Vì vậy cô phải học cách mạnh mẽ để chống lại những người ấy.”
"Trình Vũ Thanh, cô có chắc là mình không nói không? Trì Linh Ngọc sẽ tới đây sớm thôi." Tô Tuyết Vy bắt đầu chậm rãi nói.
Trình Vũ Thanh không ngừng run rẩy thân thể, cô ta có chút sợ hãi nói: "Cút đi, các người cút đi, tôi không muốn nhìn thấy các người nữa."
Tô Tuyết Vy bước tới không nói một lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào Trình Vũ Thanh đang phát điên rồi cho cô ta một cái tát, cái tát này làm cho mọi người đều tỉnh táo trở lại.
"Cô cho rằng mọi người phải thông cảm cho cô vì những gì cô đã trải qua sao? Cô cũng đâu còn là trẻ con nữa, nếu thực sự nghĩ như vậy thì do cô quá ngây thơ rồi.” Tô Tuyết Vy nhìn cô ta rồi nói.
Trình Thiên Na nhìn cảnh tượng bên trong, tuy rằng đau khổ nhưng bà ta cảm thấy Tô Tuyết Vy nói đúng, Trình Vũ Thanh thật sự cần một người lôi cô ta trở về và đối mặt với thực tại.
"Trình Vũ Thanh, cô đang ở sở cảnh sát.
Đây không phải là nhà thương điên hay là nơi mà cô muốn giết ai thì giết.
Hãy mở mắt ra và nhìn nhận thực tế chút đi!" Tô Tuyết Vy bình tĩnh nói.
Bây giờ cô chỉ muốn mắng Trình Vũ Thanh, nếu không được thì sẽ dùng biện pháp bạo lực, yêu cầu cảnh sát hành động bởi chứng cứ trong tay cũng Trì Linh Ngọc đủ để cô ta phải ngồi tù mấy năm.
Cập nhật truyện nhanh tại ~ TгùмTruy ện.VЛ ~
Thịnh Vân Hạo bước nhanh tới, vội vàng ngăn cản Tô Tuyết Vy rồi nói: "Được rồi! Dừng lại!"
Khi Tô Tuyết Vy nhìn Thịnh Vân Hạo vẫn còn muốn bảo vệ Trình Vũ Thanh, trái tim cô bỗng chốc trở nên đau đớn, cơn đau ngay lập tức lan khắp tứ chi, như thể cơ thể này không còn là của cô nữa.
Trình Vũ Thanh nhìn Thịnh Vân Hạo bảo vệ mình liền cảm thấy cao hứng, vội vàng nói: "Tô Tuyết Vy, cô thua rồi! Tôi thắng! Tôi mới là người thắng!"
Tô Tuyết Vy nghe cô ta nói, trong lòng không nhịn được đau đớn từng cơn.
Chỉ có thể nuốt xuống cảm giác dâng trào trong cổ họng để bản thân giữ nguyên dáng vẻ bình thường nói: "Đúng vậy, cô thắng rồi, cô rất tuyệt."
Khi Thịnh Vân Hạo nghe những lời của Tô Tuyết Vy, anh lập tức hiểu mình đã làm gì, anh thực sự đã làm tổn thương Tô Tuyết Vy một lần nữa, giống như cách đây 4 năm anh đã từng làm.
Trình Vũ Thanh nghe Tô Tuyết Vy thốt ra câu này, trong lòng cô ta dâng lên một cỗ khoái cảm, không ngừng cười nói: "Tô Tuyết Vy, cô sẽ không bao giờ khiêu chiến được tôi, cô là kẻ thua cuộc."
"Có thật là tôi không đấu lại cô không? Trình Vũ Thanh, nhìn nhận thực tế một chút đi.
Không ai yêu cô đâu.
Tất cả những thứ đó chỉ là cô tự ảo tưởng ra mà thôi.
Sẽ không có ai yêu cô." Tô Tuyết Vy chậm rãi nói.
Thịnh Vân Hạo đứng trước mặt Tô Tuyết Vy, hy vọng cô sẽ nhìn anh, anh muốn giải thích chuyện vừa rồi nhưng không biết giải thích thế nào, cảm giác khó chịu đang dần lan trong trái tim.
Tô Tuyết Vy nhìn Thịnh Vân Hạo không nói lời nào, chỉ nhếch miệng nói: "Cô nói đúng, tôi đã thua.
Cô chính là người thắng."
Thịnh Vân Hạo ôm chặt lấy Tô Tuyết Vy và không ngừng lặp đi lặp lại hai từ xin lỗi, Tô Tuyết Vy chưa bao giờ muốn nghe hai từ này, cô cần anh nói yêu cô hơn.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Tô Tuyết Vy thoát khỏi vòng tay của Thịnh Vân Hạo ra mở cửa, đứng ngoài cửa chính là Trì Linh Ngọc.
Cô có chút kinh ngạc không biết tại sao cô ta lại đến nhanh như.
“Cô Vy, tôi tình cờ ở gần đây nên mới qua đây nhanh như vậy.” Trì Linh Ngọc vừa giải thích vừa đưa cây bút ghi âm trên tay cho cô.
Tô Tuyết Vy cười nói không sao, vội vàng đưa người đi vào, Trình Vũ Thanh rốt cuộc cũng cảm giác được sự tồn tại của nguy hiểm ngay khi nhìn thấy Trì Linh Ngọc.
“Không, không, tất cả các người tránh ra!” Trình Vũ Thanh bắt đầu điên cuồng hét lên, Trì Linh Ngọc đến khiến cô ta cảm thấy sự việc đang dần trở nên nguy hiểm, trong tay Trì Linh Ngọc có rất nhiều bằng chứng để chống lại cô ta..
Trì Linh Ngọc nhìn Trình Vũ Thanh lúc này cũng không còn cảm xúc sợ hãi như trước kia nữa, đối với cô ta, Trình Vũ Thanh chỉ là một người bình thường, không có cách nào đe dọa cô ta được nữa.
"Cô Thanh, cô còn nhớ tôi không? Tôi là người bị cô dùng gia đình để uy hiếp đây.
Cô không ngờ có ngày tôi lại đứng đây làm chứng chống lại cô, đúng không?"
Trì Linh Ngọc nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt của Trình Vũ Thanh, cô ta cảm thấy rất muốn trả thù trong lòng, cuối cùng cô ta cũng có thể mắng mỏ người phụ nữ này một cách công khai và thẳng thừng.
Trình Vũ Thanh run rẩy nhìn cảnh này với biểu cảm không thể tin được, hóa ra Trì Linh Ngọc đang nói dối cô ta, hóa ra lại là như thế này, Tô Tuyết Vy thực sự quá tàn nhẫn.
“Tô Tuyết Vy, cô thật độc ác, cái gì cũng có thể làm ra được!” Trình Vũ Thanh bắt đầu mắng không ngừng giống như người mất trí, không ngừng chửi bới xúc phạm cô.
Tô Tuyết Vy nghe lời cô nói, có chút khinh thường khẽ cười: "Trình Vũ Thanh, nếu những lời này của cô có hiểu lầm gì, tôi có thể từ từ giải thích cho cô."
Cô cầm cây bút ghi âm trong tay đung đưa trước mắt Trình Vũ Thanh, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, cô chỉ có thể tiếp tục nói: "Muốn nghe bên trong nói cái gì không? Tôi không ngại bật nó lên để tất cả mọi người cùng được nghe những lời cô từng nói đâu.
"
Thịnh Vân Hạo nhìn bút ghi âm, vẻ mặt có chút buông lỏng.
Bút ghi âm này có thật là chứa chứng cứ chống lại Trình Vũ Thanh không?
Trình Vũ Thanh sợ hãi ôm chặt lấy đầu, thân thể không ngừng run rẩy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không phải là tôi, không phải tôi, không phải tôi.
Anh họ, người đó không phải em! Thật sự không phải em!”
Thịnh Vân Hạo nhắm mắt lựa chọn rời đi, khi đi ngang qua Tô Tuyết Vy, anh nói: "Em có thể làm mọi thứ có giới hạn không? Đừng làm cho người ta nghĩ em là người xấu."
Tô Tuyết Vy nuốt nước bọt nói: "Tôi đã là người xấu rồi, không thể quay lại được nữa.
Tôi không còn tấm lòng của một người tốt nữa rồi."
Bây giờ Thịnh Vân Hạo vẫn quan tâm đến cô ta thật sự khiến cô cảm thấy người này vẫn còn tình cảm.
Bọn họ không phải không có tình cảm, có thể bởi vì xiềng xích của hận thù nên ai cũng không bỏ được mối hận trong lòng.
Trình Vũ Thanh nhìn Thịnh Vân Hạo đã rời đi dường như không muốn giúp cô ta chút nào, cô ta lập tức mất hy vọng và tiếp tục hét lên từ phía sau:
"Anh họ, em cầu xin anh, anh họ, đừng đi!"
Chiếc ghế cô ta ngồi kêu lên cót két, Thịnh Vân Hạo dường như không nghe thấy tiếng cô ta, nhanh chóng rời khỏi phòng thẩm vấn mà không quay lại nhìn thêm một phút nào nữa.
Tô Tuyết Vy liếc mắt nhìn về hướng Thịnh Vân Hạo đã rời đi, sau đó quay đầu nhìn về phía Trình Vũ Thanh nói từng chữ một: "Trình Vũ Thanh, lần này cô nên hiểu rõ, không ai có thể bệnh vực cho cô nữa rồi.".