Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sự tình ở đồn cảnh sát đều đã được làm sáng tỏ, mọi người đều hiểu rõ chân tướng, ngoại trừ Trình Vũ Thanh không có ở đó.
Nếu Trình Vũ Thanh ở đó nhất định phải kết tội và cùng nhau giải quyết.
Thịnh Vân Hạo nhìn Lâm Gia Thần và Mạnh Tú Cầm, trong lòng rất phức tạp, mọi chuyện diễn ra quá nhanh và tình tiết thay đổi kịch liệt khiến anh mất cảnh giác.
Chỉ một chút thôi anh suýt nữa định gọi Mạnh Tú Cầm là mẹ, chỉ một chút thôi anh đã tự tay giết mình, nhưng tiếc thay tất cả đều là ý trời.
Tô Tuyết Vy biết anh đau đớn như thế nào, đối mặt với hai người này dù có hận cũng không thể thay đổi tâm tính giết người.
Không ai có thể thay đổi cục diện ngay lúc này được.
Vẫn còn Lâm Tịch Tuyết chưa ổn định tâm lý, Tô Tuyết Vy đau đầu nhìn bọn họ, những chuyện này đối với bọn họ như là mơ, không bao giờ có thể thành hiện thực.
Lâm Gia Thần còng tay đi ra, nhìn Lâm Tịch Tuyết đang đứng trước mặt mình, đột nhiên không biết nói gì nữa, trong lòng có chút xót xa cho con gái của mình.
“Ba, tại sao?” Lâm Tịch Tuyết lúc này đã bình tĩnh hơn một chút, chỉ muốn biết tại sao lại trở nên như thế này.
Lâm Gia Thần nhìn Lâm Tịch Tuyết kiên định, tất cả những gì phơi bày ra đều là sự cưng chiều không giấu nổi.
Đối với Lâm Tịch Tuyết mà nói, ông ta thường bảo vệ cô ấy rất chu toàn, căn bản không nói cho cô ấy biết điều gì đã từng xảy ra.
"Con còn nhỏ, không nên biết nhiều chuyện như thế."
Lâm Tịch Tuyết vươn tay nắm lấy tay áo của ông ta, gằn từng chữ nói: "Nếu ba không nó làm sao ba biết là con sẽ không hiểu! Mẹ đã nói gì trước khi ra đi, ba quên rồi à?"
Khi nghe những lời này, Lâm Gia Thần nhớ tới lời mẹ Lâm Tịch Tuyết nói, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.
"Ba không bao giờ quên, nhưng bây giờ đã quá muộn.
Tịch Tuyết, mọi thứ đã quá muộn rồi!"
Lâm Tịch Tuyết nhìn ông ta nói từng chữ một: "Chỉ cần ba nhớ ra thì cũng chưa muộn! Con sẽ chờ ba ra, thời gian bao lâu cũng không thành vấn đề."
Lâm Gia Thần đặt hai tay lên vai Lâm Tịch Tuyết nói: "Được rồi, ba sẽ làm lại từ đầu."
Lâm Tịch Tuyết trịnh trọng gật đầu nói: "Ba, con nhớ lời mẹ nói, ba cũng phải nhớ kỹ.
Con sẽ đợi ba trở về, chúng ta lại cùng nhau làm lại cuộc đời."
Tô Tuyết Vy nghe cuộc trò chuyện giữa họ, bỗng nhiên cảm thấy thế gian là vô thường, may rủi vạn vật đều là vô thường.
Bây giờ mối quan hệ của Tô Tuyết Vy giữa bọn họ vô cùng mông lung, cô cho rằng sẽ càng có nhiều người ghét cô nhưng nếu cô không kiên quyết điều tra chuyện này thì mọi người đều sống một cuộc đời thiếu hiểu biết.
Thịnh Vân Hạo biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô, nói từng câu từng chữ: "Em phải hiểu rằng sự thật là sự thật.
Không phải lúc nào họ cũng có thể sống trong thế giới ảo mộng."
Tô Tuyết Vy gật đầu, cô biết mình không thể quay lại, có thể hôm nay tất cả các mối quan hệ sẽ tan vỡ, thậm chí có thể tệ tới mức đóng băng không thể cứu vãn nhưng cô vẫn phải làm điều đó.
Lâm Tịch Tuyết sẽ không tha thứ cho cô, cô biết điều đó.
Dù sao cô cũng tự mình làm như vậy, nếu là Lâm Tịch Tuyết cô cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Viên cảnh sát bên cạnh ném cho bọn họ một câu: "Mấy người trở về chờ.
Bản án của tòa sẽ sớm có."
Lâm Tịch Tuyết run lên khi nghe những lời này, Tô Tuyết Vy muốn tiến lên an ủi cô ấy nhưng cô không biết mình nên dùng thân phận gì để an ủi Lâm Tịch Tuyết
Nhìn bộ dáng Mạnh Tú Cầm và Lâm Gia Thần bị giam cầm, Tô Tuyết Vy không cảm thấy khoái cảm trả thù trong lòng, ngược lại như bị thứ gì đó trói buộc, nặng nề.
Lục Đan Bạch và Chu Hạo Thanh cũng vội vàng chạy tới nhìn mọi thứ trước mắt, trong lòng ai cũng biết rất rõ, sau này mọi chuyện trong lòng mọi người sẽ trở nên khác biệt hơn.
Tô Tuyết Vy bước tới và nắm lấy tay Lâm Tịch Tuyết, nhưng Lâm Tịch Tuyết lại lạnh lùng hất ra, dùng lòng bàn tay tát vào mặt Tô Tuyết Vy.
Cái tát này khiến Tô Tuyết Vy hoàn toàn choáng váng, cô không bao giờ nghĩ rằng Lâm Tịch Tuyết sẽ đánh mình.
Hành động của Lâm Tịch Tuyết khiến tất cả mọi người có mặt tại đây, kể cả bản thân Lâm Tịch Tuyết đều bị sốc.
Lâm Tịch Tuyết sững sờ nhìn lòng bàn tay của mình, vẻ mặt có chút không nói nên lời, cô ấy chỉ muốn đẩy Tô Tuyết Vy ra chứ không có chủ ý muốn đánh cô.
"Tớ..." Lâm Tịch Tuyết thu tay lại, nhìn xuống đất nói: "Tớ không cố ý, tớ chỉ muốn đẩy cậu ra."
Tô Tuyết Vy nhanh chóng thu tay lại, đưa tay lên che má ngượng ngùng cười nói: "Không sao đâu, chỉ là tai nạn thôi mà."
Bây giờ cuối cùng cô cũng biết rằng mối quan hệ của cô và Lâm Tịch Tuyết không thể trở lại như xưa, từ khi Lâm Gia Thần bị bắt, cô đã biết rằng Lâm Tịch Tuyết sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho cô.
Lâm Tịch Tuyết thu tay lại, mở miệng nói: " Tuyết Vy, cậu đã biết rồi, tại sao không nói cho tớ biết?"
Lục Đan Bạch thấy có gì đó không đúng, lo lắng giải thích: "Tịch Tuyết, chúng tôi không cố ý giữ kín chuyện này với cô, chúng tôi cũng đâu có muốn cô có thù oán trong lòng."
Nghe Lục Đan Bạch nhàn nhạt giải thích, Lâm Tịch Tuyết chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, nghĩ đến chuyện lúc trước, Lâm Tịch Tuyết rốt cuộc hiểu được nguyên nhân là gì, cả người như muốn nổ tung.
"Đủ rồi! Đừng nói!" Lâm Tịch Tuyết kêu lên có chút suy sụp: "Đừng nói! Các người đều là đồ nói dối! Tô Tuyết Vy, cậu là kẻ nói dối."
Mấy chữ này nặng nề rơi vào trong lòng Tô Tuyết Vy, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Tịch Tuyết sẽ nói ra những điều này, cũng không ngờ Lâm Gia Thần lại tham gia vào chuyện này.
“Tớ không có, tớ chưa bao giờ nói dối cậu.” Tô Tuyết Vy vừa nói vừa lắc đầu.
Cô thật sự không biết chuyện này, cô cho rằng Lâm Gia Thần chỉ muốn kìm hãm sự phát triển của tập đoàn Thịnh Lâm chứ chưa bao giờ cô nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
"Tuyết Vy, đừng nó.
Cậu thật là nực cười, tớ còn tin tưởng, nghĩ cậu ngu ngốc mà giúp cậu, kết quả là gì chứ? Cậu nhẫn tâm tống ba tớ vào tù." Lâm Tịch Tuyết nói từng chữ một.
Mọi người có mặt sau khi nghe câu này đều cảm thấy chấn động, Tô Tuyết Vy nhắm mắt lại, bây giờ không có cách nào cứu vãn chuyện này, cũng không có cách nào phá vỡ khoảng cách giữa bọn họ.
Chu Hạo Thanh muốn nói gì đó nhưng lại bị Lục Đan Bạch ngăn lại, tình hình hiện tại không thích hợp để nói những chuyện khác, Lâm Tịch Tuyết vừa bị kích động, hiện tại không thể kích thích cô ấy được nữa.
Nhưng Chu Hạo Thanh không ngăn Thịnh Vân Hạo, giây tiếp theo anh nghe Thịnh Vân Hạo nói: "Cô ấy nói dối cô? Sao cô không tự hỏi bản thân mình, có phải cô luôn ủng hộ cô ấy khi cô ấy muốn tìm ra sự thật không?"
Lâm Tịch Tuyết chấn động hoàn toàn khi nghe những lời này, trong lòng đột nhiên có chút không thể tin được, hóa ra người đưa Lâm Gia Thần vào ngục vẫn là chính cô ấy..