Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Minh Nguyệt tâm đắc nhìn Tô Tuyết Vy, trong lòng hận không thể véo nát gương mặt cô, cô ta không dám tưởng tượng rằng nếu Thịnh Vân Hạo mà biết chuyện thì sẽ như thế nào, vậy thì những chuyện mà cô làm trước kia sẽ đổ sông đổ biển hết.
"Cô dám?" Tô Minh Nguyệt đầy oán hận nhìn Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy thấy cô ấy vì Thịnh Vân Hạo mà căng thẳng như vậy, kỳ thực trong lòng cô cũng trầm xuống, cho dù Tô Minh Nguyệt không đến tìm cô, cô cũng sẽ đem chuyện của Tô Thần nói cho Thịnh Vân Hạo.
Tạm gác chuyện liệu anh có tin lời cô nói không sang một bên, cô cũng sẽ không để bất cứ ai đến làm phiền cuộc sống của hai mẹ con cô, nhưng hiện tại Tô Minh Nguyệt lại đến gây rắc rối cho cô, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành lấy chuyện này ra dọa cô ấy.
"Cô nói xem tôi có dám làm hay không? Cô tưởng rằng tôi là Tô Tuyết Vy của vài năm trước, mặc cho các người bắt nạt sao? Để tôi nói cho cô biết, tốt nhất đừng có động đến tôi, không thì hậu quả cô phải nhận là gì, tôi cũng không biết đâu." Tô Tuyết Vy không muốn dây dưa với cô ấy nữa, nói.
"Cô tưởng rằng tôi đang uy hiếp cô cũng được, cảnh cáo cũng được, tóm lại đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, còn bây giờ, cô đi đi." Tô Tuyết Vy dứt lời, liền đẩy Tô Minh Nguyệt ra bên ngoài.
Vốn dĩ tâm tình đương lúc u sầu, nay Tô Minh Nguyệt lại đến khuấy loạn nó lên, khiến cô vốn đã buồn bã nay lại thêm cáu kỉnh.
Tô Minh Nguyệt không ngờ rằng, Tô Tuyết Vy của hiện tại lại lạnh lùng, cứng cỏi đến vậy quả nhiên khác hẳn bốn năm trước.
Cô ta vẫn còn nhớ, ngày trước khi chưa có Thịnh Vân Hạo, mối quan hệ giữa cô ta và Tô Tuyết Vy rất thân thiết, họ còn đùa giỡn với nhau mối quan hệ của họ chính là định mệnh từ trước.
"Cháu chào cô, cô đến chơi ạ? Mẹ cháu có ở trong không?" Tô Thần Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Minh Nguyệt, cô ta càng nhìn càng thấy đứa trẻ này rất giống Thịnh Vân Hạo.
Tô Minh Nguyệt đột nhiên lấy tay đẩy cậu bé.
"Cô gái này, cô làm gì vậy? Thằng bé mới chỉ là trẻ con." Chu Hạo Thành vội ôm lấy Tô Thần Vũ, lạnh lùng chất vấn.
"Chú ơi, có phải cô không thích cháu không?" Tô Thần Vũ khó hiểu hỏi.
"Không phải đâu, chắc là tâm tình cô không tốt, không liên quan gì đến cháu." Chu Hạo Thanh vừa nói vừa ôm Tô Thần Vũ trực tiếp rời khỏi đó, còn Tô Minh Nguyệt như thể hồn bay phách lạc, đứng chôn chân một chỗ nhìn theo bóng dáng hai người họ xa dần, đột nhiên, cô ta nổi lên một suy nghĩ.
Nếu đứa trẻ này không còn nữa thì sao?
Quay trở lại phòng bệnh, Chu Hạo Thanh trông thấy Tô Tuyết Vy đang ngồi ngẩn ngơ một mình, anh liền tiến lớn trước, nhẹ nhàng gọi cô.
"Em sao vậy?"
Tô Tuyết Vy vội lắc đầu, đồ đạc đã thu dọn ổn thỏa, cũng đã đến giờ về nhà, tuy cô không biết phải làm thế nào để cứu con trai nhưng cô tin rằng sinh mệnh của cậu bé cứ như vậy mà chấm dứt.
Nếu thật sự không thể cứu Tô Thần Vũ được nữa, cô cũng sẽ luôn sát cánh bên con, cùng nhau sống nốt quãng đời này.
Mặc dù Chu Hạo Thanh biết rằng bản thân không nên hỏi cô câu này, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn cô bị kẻ khác bắt nạt, vì vậy anh đã suy nghĩ rất kĩ mới dám hỏi cô.
"Tuyết Vy, cô gái ở ngoài phòng bệnh là ai vậy?"
"Tô Minh Nguyệt, cô ta là Tô Minh Nguyệt."
Chu Hạo Thanh vốn nghĩ rằng cô sẽ không nói cho anh biết, không ngờ anh vừa hỏi, cô đã trả lời không chút do dự.
"Sao? Cô ấy chính là cô chủ Tô Minh Nguyệt của nhà họ Tô sao?" Chu Hạo Thanh tất nhiên là biết mối quan hệ giữa Tô Tuyết Vy và nhà họ Tô, chỉ là anh vẫn luôn ở nước ngoài, chưa từng gặp Tô Minh Nguyệt.
"Đúng vậy, trông rất xinh đẹp đúng không, đáng tiếc lại là một kẻ điên." Tô Tuyết Vy bình thản nói, khuôn mặt không ề có chút ý cười, cũng không nghe ra cô đang khen Tô Minh Nguyệt.
Lúc nãy cô ta gào thét với cô, đâu có chút dáng vẻ nào của một kẻ điên, nghĩ đến chuyện máu của mình được truyền cho Tô Minh Nguyệt, cô liền cảm thấy không cam tâm.
"Tuyết Vy, lúc nãy cô ta không làm gì em chứ?" Chu Hạo Thanh lo lắng hỏi.
"Bây giờ cô ta nào dám động vào tôi.
Thôi, không nói chuyện này nữa, tôi phải đưa Tô Thần Vũ về nhà rồi."
Chu Hạo Thanh nghe vậy cũng an tâm hơn, gật đầu biểu thị đồng ý.
Anh ta vỗ nhẹ vào vai cô, ngầm an ủi cô, cho dù sau này có khó khăn đến nhường nào, anh ta nhất định sẽ luôn ở bên cô, cùng cô vượt qua mọi khó khăn, thử thách.
"Vậy em trông chừng Tô Thần Vũ, anh đi làm thủ tục xuất viện." Chu Hạo Thanh nói.
"Ừ, phiền anh rồi." Tô Tuyết Vy cười cười cảm ơn anh ta, cô đã nhận được biết bao nhiêu ân tình của anh ta, không biết sau này phải làm sao mới trả hết.
Tô Tuyết Vy vốn tưởng rằng, sau này cô và Tô Thần Vũ có thể an yên sống bên nhau, không bon chen với đời, cho dù có gặp khó khăn gì cô cũng không sợ.
Nhưng ông trời lại cứ muốn trêu đùa cô, đúng lúc cô và con trai định rời khỏi bệnh viện thi Thịnh Vân Hạo lại không mời mà đến.
Bầu không khí bỗng trở nên kỳ dị.
Thịnh Vân Hạo trông thấy phòng bệnh được thu dọn sạch sẽ, liền lên tiếng hỏi: "Cô đi đâu?"
Tô Tuyết Vy không biết anh đến làm gì, chỉ đành trả lời cho có lệ.
"Bệnh viện không phải nhà của tôi, tất nhiên tôi phải về nhà."
Tô Tuyết Vy thầm nghĩ không biết kiếp trước cô có mắc nợ Thịnh Vân Hạo điều gì hay không, mà vào lúc cô hạ quyết tâm không dây dưa cùng anh nữa, thì anh lại cứ xuất hiện trong tầm mắt cô.
"Chẳng lẽ không phải cô trốn tôi ư?" Thịnh Vân Hạo hung hăng tra hỏi.
"Anh Hạo, nếu anh tự luyến thì cũng vừa vừa phai phải thôi, tôi trốn anh làm cái quái gì?" Tô Tuyết Vy không thèm quay đầu nhìn anh, nếu như Thịnh Vân Hạo đã không còn cách nào cứu Tô Thần Vũ, thì cô cũng không cần dây dưa với anh nữa.
"Đi theo tôi." Thịnh Vân Hạo không đợi cô trả lời, liền ôm cô đi ra ngoài.
Tô Tuyết Vy kinh hãi.
"Thịnh Vân Hạo, anh làm cái trò gì vậy? Thả tôi ra, thả tôi ra." Tô Tuyết Vy không ngừng vùng vẫy
"Mẹ ơi, mẹ ơi, chú là người xấu, mau thả mẹ con xuống." Tô Thần Vũ đột nhiên xông đến, lôi kéo áo Thịnh Vân Hạo, bàn tay nhỏ nhắn liên tục đánh đập lên người anh.
Ánh mắt Thịnh Vân Hạo tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn.
"Thịnh Vân Hạo, nếu anh dám động đến một sợi tóc của Tô Thần Vũ, tôi sẽ liều mạng với anh." Tô Tuyết Vy tàn nhẫn buông lời uy hiếp anh, cô thật sự không biết rốt cuộc Thịnh Vân Hạo muốn làm gì.
"Đi cùng nhau đi." Thịnh Vân Hạo vừa dứt lời, liền dang tay ôm cả Tô Thần Vũ đi ra ngoài.
"Mẹ ơi, mẹ ơi." Tô Thần Vũ vì hoảng sợ nên không ngừng gào khóc.
Tô Tuyết Vy cũng không ngừng làm loạn trong lòng Thịnh Vân Hạo.
"Thịnh Vân Hạo, rốt cuộc anh muốn gì? Anh làm như vậy chính là bắt cóc chúng tôi.
Nếu anh không thể tôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.
Anh muốn đưa Tô Thần Vũ đi đâu?" Tô Tuyết Vy gào thét.
"Anh điên rồi, anh là đồ khốn nạn."
Thịnh Vân Hạo không thèm để ý đến những lời mắng chửi của cô, đưa cô ra khỏi bệnh viện rồi ném cô vào trong xe, hung hăng đóng cửa lại.
Chiếc Cayenne phi như bay trên đường.
Suốt quãng đường, Thịnh Vân Hạo mặt mũi xám xịt, cho dù Tô Tuyết Vy có náo loạn như thế nào, anh cũng không để tâm.
Mỗi khi nghĩ đến cảnh cô với người đàn ông khác tình chàng ý thiếp, Thịnh Vân Hạo như muốn phát điên lên.
Vì vậy, cho dù đối phương là ai đi chăng nữa, anh cũng chỉ cho phép cô được ở bên anh.
Anh biết rằng tình cảm của anh và cô vốn đã kết thúc vào bốn năm trước rồi, nhưng chỉ cần anh muốn, Tô Tuyết Vy cũng phải ở bên anh.
Đối với Tô Tuyết Vy, biệt thự Hải Lâm vô cùng quen thuộc, nhưng từ lần cô trốn ra khỏi đây thì chưa quay lại lần nào.
Hôm nay cô thật sự không biết Thịnh Vân Hạo đưa cô đến đây để làm gì.
"Xuống xe." Xe vừa dừng lại, Thịnh Vân Hạo rốt cuộc cũng mở miệng, sắc mặt vẫn khó nhìn như trước.
Nhưng Tô Tuyết Vy dường như đang giận dỗi, không thèm động đậy.
Thịnh vân cảnh hừ lạnh một tiếng.
"Sao? Muốn tôi bế cô xuống sao?"
Tô Tuyết Vy nghe vậy liền trừng mắt nhìn anh..