Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Hạo Thanh sắc mặt xanh mét nhìn hai người rời đi, cậu bây giờ không có khả năng đối chọi với Thịnh Vân Hạo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Tuyết Vy bị anh lôi đi.
Tô Tuyết Vy hất tay Thịnh Vân Hạo ra: “Anh Hạo, xin anh tự trọng.
Tiệc cưới của anh sắp bắt đầu rồi, sao anh còn có tâm tình rảnh rỗi ở đây kiếm chuyện với tôi nhỉ?”
Thịnh Vân Hạo bình tĩnh nhìn Tô Tuyết Vy, trong lòng vừa đau cũng vừa hận cô, cái gì cũng không nói tiếp tục kéo cô đi đến Tập đoàn Thịnh Lâm.
Tô Minh Nguyệt vẫn luôn đợi Thịnh Vân Hạo trong phòng trang điểm, chờ anh đến đón mình, trong lòng tràn đầy vui mừng suy nghĩ, lát nữa mình sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất, không khỏi cong cong khóe miệng.
Không bao lâu nữa, cô ta có thể nắm tay Thịnh Vân Hạo bước lên lễ đường cầu hôn mà nhiều người mơ ước, trở thành “Bà chủ Hạo” trong miệng mọi người.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tô Minh Nguyệt cho là Thịnh Vân Hạo tới đón cô ta, không nghĩ đến lại nghe được một tin tức tựa như sét đánh giữa trời quang: “Thịnh Vân Hạo đào hôn.”
“Cái gì? Mẹ, mẹ nói lại lần nữa? Anh Vân Hạo thế nào cơ?” Tô Minh Nguyệt không dám tin vào tai mình.
Mới vừa rồi còn chân thành thề thốt nói nhất định sẽ đến đón mình, đảo mắt liền chạy mất, Tô Minh Nguyệt không dám tin kéo tay áo Mạnh Tú Cầm nói: “Mẹ, mẹ mau nói đi, mẹ gạt con đúng không? Anh Vân Hạo sẽ không bỏ đi.”
Mạnh Tú Cầm nhìn dáng vẻ đau lòng của con gái vội vàng nói: “Nhất định là có việc gấp gì đó, Minh Nguyệt, Vân Hạo có đến tìm con không?”
Được Mạnh Tú Cầm nhắc nhở, Tô Minh Nguyệt bỗng nhớ đến vừa nãy Tô Tuyết Vy đã đến, cắn răng nghiến lợi nói: “Vừa rồi Tô Tuyết Vy có đến, nhất định là cô ta mang anh Vân Hạo đi, con phải đi tìm cô ta tính sổ.”
Vừa nói phải đi tìm Tô Tuyết Vy, Mạnh Tú Cầm vội vã kéo tay cô lại, nói: “Minh Nguyệt, con quên rồi hả? Chúng ta còn có một con bài chưa lật đấy.”
Mạnh Tú Cầm vừa nói đến, Tô Minh Nguyệt mới sực nhớ ra trên tay mình còn có tiền cược Tô Thần Vũ.
“Mẹ, vậy chúng ta làm thế nào bây giờ?’
Trong mắt Mạnh Tú Cầm thoáng qua một tia dữ tợn, nói: “Bây giờ chuyện khẩn cấp nhất là phải đuổi tân khách ngoài kia đi, tiếp theo chúng ta mới tóm đằng chuôi của Tô Tuyết Vy được.”
Tô Minh Nguyệt theo Mạnh Tú Cầm ra khỏi phòng.
“Hôm nay, Tổng giám đốc Hạo có chuyện gấp, lễ đính hôn sẽ được thông báo lại cho mọi người sau.
Làm phiền mọi người đi một chuyến này rồi.”
Những người phía dưới bàn luận sôi nổi, có vài người quay đầu rời khỏi.
Tại tập đoàn Thịnh Lâm.
Thịnh Vân Hạo móc điện thoại gọi cho trợ lý, lạnh lùng nói: “Đi tìm một người cho tôi, Tô Thần Vũ, là bé trai 4 tuổi.”
Tô Tuyết Vy nghe những lời này thì vô cùng kinh ngạc, anh đem cô ra ngoài là để giúp cô tìm Tô Thần Vũ sao?
Đáy mắt lại lần nữa dấy lên từng tia quyến luyến, có lẽ ở trong lòng anh cô vẫn còn chút địa vị.
Tô Tuyết Vy tóm chặt hy vọng duy nhất này, chăm chú nhìn người phía trước: “Anh Hạo, anh đào hôn rồi.”
Thịnh Vân Hạo cũng hừ lạnh một tiếng đáp: “Tôi trốn hay không trốn liên quan gì tới cô? Chỉ cần cô làm tốt chuyện cần làm, tôi tự nhiên sẽ…”
Nói được một nửa, Thịnh Vân Hạo đột nhiên lại không biết nên nói gì tiếp.
Tô Tuyết Vy châm chọc cười một tiếng: “Sợ rằng anh Hạo đây chỉ là lo lắng không có ai cung cấp máu cho Tô Minh Nguyệt mới đúng.”
Những lời này chặn họng Thịnh Vân Hạo rất rõ ràng, anh muốn nói gì đó phản bác Tô Tuyết Vy nhưng sự thật chính là như vậy.
Cuối cùng, Thịnh Vân Hạo đành ném ra một câu.
“Tóm lại, tôi sẽ tìm Tô Thần Vũ về giúp cô.”
Tô Tuyết Vy không nói gì nữa, chỉ cần Tô Thần Vũ bình an trở về bên cạnh cô, dù phải trả giá thế nào Tô Tuyết Vy cô cũng cam lòng.
Cho dù là cung cấp máu cho Tô Minh Nguyệt cô cũng chấp nhận.
Bên kia, sau khi Mạnh Tú Cầm đuổi toàn bộ tân khách đi liềng mang Tô Minh Nguyệt sang một bên.
Chu Hạo Thanh nhìn hai người lén lén lút lút, tỉnh bơ đi theo phía sau.
“Này, cô Nguyệt, bé trai này cô muốn xử lí thế nào?” Một giọng nam vang lên.
“Tôi muốn ông giết thằng bé đó, ngay lập tức.” Tô Minh Nguyệt cười lạnh nói.
“Cái gì? Đây chính là giết người, chúng ta không phải đã thỏa thuận rồi sao? Tôi chỉ phụ trách giúp cô bắt cóc thằng bé thôi.”
Âm thanh của người đàn ông ở nhà máy điện bỏ hoang vang lên.
Tô Thần Vũ đang bị trói ở một bên, hôn mê bất tỉnh.
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông vứt tàn thuốc, phun một bãi nước bọt, mắng: “Người phụ nữ đáng chết, dám bắt thóp tôi.”
Nhìn về phía Tô Thần Vũ, thở dài nói: “Không phải chú không giúp cháu, nhưng mà chú không giúp được.
Còn nhỏ như vậy, thật đáng tiếc”.
Nói xong, ông ta ôm Tô Thần Vũ đi ra khỏi nhà máy điện, xoay người đi về một hướng khác.
Chu Hạo Thanh giương mắt lạnh lùng nhìn về phía Tô Minh Nguyệt và Mạnh Tú Cầm, lặng lẽ đi ra khỏi lễ đường, mới vừa rồi anh ta đã thu âm lại toàn bộ cuộc đối thoại, không nghĩ đến Tô Minh Nguyệt lại độc ác đến mức này.
Tô Tuyết Vy gấp không chịu được, Tô Thần Vũ đang có bệnh, nếu bệnh tình tái phát thì phải làm sao chứ?
Lúc này Tô Tuyết Vy giống như một đứa trẻ bị người khác cướp đi bảo vật vậy.
Trong mắt Thịnh Vân Hạo, đây là lần đầu tiên Tô Tuyết Vy buông xuống phòng bị với anh, cũng là lần đầu tiên ở trước mặt anh rơi lệ, vô luận trước kia mình thương cô ra sao đều chưa từng thấy bộ dáng này của cô.
Đứa bé kia đối với cô quan trọng như vậy sao?
Nghĩ tới đây, Thịnh Vân Hạo nổi cơn giận dữ, đó là đứa bé của cô với người khác.
Bốn năm qua mình chịu khổ như vậy tính là cái gì?
“Tổng giám đốc Hạo, tìm được rồi.”
“Ở đâu?” Tô Tuyết Vy cướp lời mở miệng.
“Trong một nhà máy điện bỏ hoang.” Trợ lý cẩn thận trả lời.
Tô Tuyết Vy nghe xong vội vàng muốn đi, Thịnh Vân Hạo bèn kéo cô một cái, đem cô nhét vào trong xe.
“Tôi đưa cô đi.”
Tô Tuyết Vy nghe xong liền cảm kích không thôi, có lẽ trong lòng anh cô vẫn còn giữ một địa vị nhất định, lại kỳ vọng sâu hơn mấy phần, ánh mắt nhìn Thịnh Vân Hạo lại thêm mấy phần quyến luyến.
Chu Hạo Thanh sau khi biết địa chỉ liền vội vàng chạy đến nhà máy điện bỏ hoang trước, liếc nhìn chiếc điện thoại để bên ghế phó lái, bên trong chứa chứng cớ quan trọng, nhà họ Tô thật đáng hận.
Vững vàng dừng xe trước cửa nhà máy, Chu Hạo Thanh nhanh chóng xuống xe liền nhìn thấy Thịnh Vân Hạo mang Tô Tuyết Vy từ trên xe xuống.
Thấy Tô Tuyết Vy không có chuyện gì, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm Thịnh Vân Hạo nhìn thấy Chu Hạo Thanh, lửa giận trực tiếp bốc lên, hai người liếc mắt nhìn đối phương, trong không khí đầy mùi thuốc súng.
Tô Tuyết Vy vội vàng vọt vào nhà máy điện, lại phát hiện bên trong không có ai, kêu lên: “Thần Vũ, mẹ tới rồi đây, Thần Vũ, con ở đâu?”
Nhà máy điện lớn như vậy trừ ba người bọn họ hình như chẳng còn ai khác, Tô Tuyết Vy nháy mắt bị rút hết khí lực, ngã xuống đất, nước mắt từ gò má rơi như mưa.
Chu Hạo Thanh gấp gáp chạy đến đỡ cô dậy, an ủi: “Không sao đâu, Tuyết Vy, Thần Vũ nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Thịnh Vân Hạo nhìu chặt chân mày nhìn dấu vết trên đất, kéo Tô Tuyết Vy ra ngoài, Chu Hạo Thanh cũng nhất quyết không buông tha, sợ anh làm chuyện gì bất lợi với Tô Tuyết Vy.
Thịnh Vân Hạo mang theo Tô Tuyết Vy ra khỏi nhà máy điện, ba người đi dọc theo một con đường mòn đến cuối cùng thì đụng phải một con sông.
Trong thoáng chốc, Tô Tuyết Vy hình như nhìn thấy bóng dáng Tô Thần Vũ, vội vàng thoát ra khỏi cánh tay Thịnh Vân Hạo lao về phía trước..