Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Hạo Thanh cũng không có đi xa, anh ta nhìn thấy sau khi Thịnh Vân Hạo đi ra khỏi phòng bệnh của Tô Thần Vũ, anh đi thẳng đến phòng bệnh của Tô Minh Nguyệt.
Anh ta còn tận mắt nhìn thấy Thịnh Vân Hạo đang nói ra những lời nói đó với Tô Minh Nguyệt, trong lòng anh ta lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nếu Thịnh Vân Hạo vẫn còn định tin lời của Tô Minh Nguyệt, thì anh ta sẽ trực tiếp xông vào phòng bệnh của Tô Minh Nguyệt, đánh cho Thịnh Vân Hạo một trận.
Sau đó anh ta lại nhìn thấy Thịnh Vân Hạo bước ra khỏi phòng bệnh với vẻ mặt u ám, anh ta cũng nhanh chóng rời đi.
Sắc mặt Thịnh Vân Hạo không được tốt bước ra khỏi bệnh viện, anh muốn tìm tất cả những người đã tham gia vào vụ cháy năm đó, muốn để sự thật của bốn năm trước hiện ra trước mắt mọi người, cũng là để chứng minh Tô Tuyết Vy vô tội.
Trợ lý cẩn thận đi theo bên cạnh Thịnh Vân Hạo và hỏi: "Tổng giám đốc, tiếp theo nên làm gì?"
“Trở về đi, mang tài liệu tất cả những người có mặt năm đó đến cho tôi, tôi muốn tự mình tra hỏi.” Thịnh Vân Hạo quyết định bắt đầu điều tra lại từ đầu, anh sẽ không để chuyện này bị chôn vùi mất dấu nữa.
"Vâng, thưa tổng giám đốc."
Chiếc xe bắt đầu từ từ rồi nhanh chóng lái về phía Tập đoàn Thịnh Lâm.
Thịnh Vân Hạo đang ngồi trong xe, nghĩ về những ngày gần đây anh đã đối xử với Tô Tuyết Vy như thế nào, thậm chí anh còn tát Tô Tuyết Vy, thà tin tưởng Tô Minh Nguyệt chứ không tin cô.
Điều đáng ghét hơn nữa là anh thật sự nói cô là loại phụ nữ không ra gì, chà đạp lên nhân cách và phẩm giá của cô, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cô.
Tại sao anh lại là kẻ khốn nạn như vậy!
Anh nắm chặt tay lại, đấm mạnh vào cửa kính xe, thấp giọng chửi rủa: "Chết tiệt!"
Bây giờ sự thật của mọi chuyện đã được phơi bày ra ánh sáng, anh sẽ không buông tha cho những kẻ hãm hại Tô Tuyết Vy và những kẻ lừa dối anh, anh sẽ đích thân tống những kẻ đó vào tù.
Chu Hạo Thanh, Thịnh Vân Hạo nghĩ đến cái tên này, tuy rằng bất lực, nhưng cũng phải cảm ơn anh ta, nếu không phải anh ta nói ra, chắc chắn anh vẫn không hay biết gì.
Sắc trời tối dần, ánh mắt của anh nhìn cảnh vật đang lùi dần ngoài cửa kính, trong lòng có chút buồn bực.
Suốt bao năm qua anh đã bỏ lỡ điều gì? Anh đã bỏ lỡ chân tướng sự thật cũng là bỏ lỡ Tô Tuyết Vy? Anh chỉ biết rằng anh đã phụ bạc cô bốn năm.
Văn phòng Tập đoàn Thịnh Lâm.
Thịnh Vân Hạo nhìn tư liệu trên bàn, người đầu tiên chính là chuyên gia trang điểm.
“Chỉ cần anh nói cho tôi biết, lúc đó là ai đã sai khiến anh làm chuyện này thì tôi sẽ bỏ qua cho anh.” Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nói.
Mặc dù chỉ là một câu đơn giản như vậy, nhưng thợ trang điểm vẫn bị dọa sợ đến nỗi tay chân nhũn ra.
Bây giờ Thịnh Vân Hạo giống như một con sư tử giận dữ, không, là một con quỷ, một con quỷ trở về từ địa ngục.
"Vâng, vâng." Chuyên gia trang điểm chỉ phun ra hai từ trong khi uốn éo môi.
Thịnh Vân Hạo nheo mắt và nói: "Anh có ba giây để nói tên của người đó."
"Một."
"Hai."
"Ba..."
Vừa cất giọng, chuyên gia trang điểm đã sợ đến mức ngã ngồi xuống đất ngay lập tức: "Tôi nói tôi nói."
"Là Tô Minh Nguyệt yêu cầu tôi làm như vậy, còn có mẹ của cô ta là Mạnh Tú Cầm, hai người họ đã yêu cầu tôi làm điều này."
Thịnh Vân Hạo hừ lạnh: "Ngoài anh ra còn có ai?"
"Ngoài ra, còn có chủ khách sạn và người đàn ông kia.
Tổng giám đốc Hạo, tôi đã nói tất cả mọi thứ, van xin ngài, tôi van xin ngài để cho tôi đi." Chuyên gia trang điểm bật khóc.
"Thả anh ra?" Thịnh Vân Hạo nhếch lên khóe miệng, nhưng lời anh nói lại khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương: "Vậy thì ai sẽ buông tha cho bốn năm qua? Là anh hay là bọn họ?"
"Tôi xin lỗi, tổng giám đốc Hạo, tất cả là lỗi của tôi.
Là do tôi bị ma quỷ ám một thời gian, tôi sai rồi, tôi sai rồi." Vừa nói, anh ta vừa giơ tay tự tát vào mặt của mình.
Thịnh Vân Hạo đã thấy ngán trò hề này rồi, anh xua tay: "Anh đi đi, tôi sẽ gọi lại cho anh."
Chuyên gia trang điểm vội vàng rời đi như được đại xá: "Cảm ơn tổng giám đốc Hạo, cảm ơn anh."
Thịnh Vân Hạo đứng dậy nhìn cảnh vật qua cửa sổ kính sát đất, trời đã hoàn toàn tối đen.
Tàn thuốc lá đỏ tươi đặc biệt dễ nhìn thấy trong đêm tối.
Thịnh Vân Hạo biết rằng đây là một trận chiến ác liệt.
Tô Minh Nguyệt nhất định sẽ tìm người giúp cô ta, vậy nên anh cũng phải tìm một người để hợp tác.
Bây giờ chỉ có một phương án hợp tác tốt nhất, đó chính là Chu Hạo Thanh.
Cho dù là cao ngạo như Thịnh Vân Hạo, cũng phải cúi đầu hạ thấp cái kiêu ngạo của mình lúc này.
Thật ra anh đã dự định từ lâu, khi biết được chân tướng sự thật, anh định hợp tác với Chu Hạo Thanh.
Lấy điện thoại di động trong túi ra, anh bấm số gọi điện cho Chu Hạo Thanh.
“Chu Hạo Thanh, chúng ta hợp tác đi.” Thịnh Vân Hạo nhàn nhạt nói ra câu nói kia.
Tiếng cười của Chu Hạo Thanh truyền đến từ đầu dây bên kia: "Được, tổng giám đốc Hạo, anh muốn hợp tác như thế nào?"
"Chín giờ tối nay, tôi sẽ đợi anh ở khách sạn Bắc Đảo."
"Được, vậy chín giờ gặp mặt."
Thịnh Vân Hạo cúp điện thoại, trong mắt tràn đầy cảm xúc không giải thích được, lần này anh cúi đầu hạ thấp bản thân, là vì Tô Tuyết Vy.
Chu Hạo Thanh nhận được cuộc gọi như vậy, anh ta không biết cuối cùng bản thân có làm đúng không, nhưng vì Tô Tuyết Vy, anh ta có thể hợp tác với Thịnh Vân Hạo.
Hai người, với hai tâm tư khác nhau, nhưng cùng một mục đích, đều là muốn mang lại sự trong sạch cho Tô Tuyết Vy.
Gió về đêm không mạnh lắm, người trên phố cũng dần dần nhiều hơn, đường phố náo nhiệt hiển hiện mây mù dâng trào trong bóng tối, tất cả sự thật sẽ được tiết lộ cho thế giới biết.
Tô Tuyết Vy bưng món ăn cuối cùng lên bàn, nói: "Có thể ăn cơm rồi."
Lục Đan Bạch ngửi thấy mùi thơm từ bàn ăn và nói: "Thơm quá đi, Tuyết Vy, cô thật tuyệt."
Lục Đan Bạch gọi thẳng tên cô, Tô Tuyết Vy không bận tâm mà nói: "Tôi đi gọi Thần Vũ dậy ăn tối."
“Được.” Lục Đan Bạch lấy bát đũa từ trong tủ ra, đặt lên bàn từng cái một.
Tô Tuyết Vy mỉm cười bước lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa đi đến bên giường Tô Thần Vũ nói: "Thần Vũ, con dậy ăn cơm chứ?"
Tô Thần Vũ nhíu mày, ậm ừ vài tiếng nói: "Mẹ, con chưa muốn dậy."
“Ngoan nào, Thần Vũ, dậy ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp.” Tô Tuyết Vy kiên nhẫn dỗ dành Tô Thần Vũ.
Tô Thần Vũ khẽ mở mắt nói: "Mẹ, con muốn ngủ một lát."
"Ngoan, nghe lời mẹ nói, được không? Hôm nay mẹ làm món con yêu thích đấy." Tô Tuyết Vy lấy quần áo ra, mặc cho Tô Thần Vũ.
"Vâng ạ."
Lục Đan Bạch đang thắc mắc tại sao hai người vẫn chưa xuống, vừa định ngẩng đầu gọi bọn họ, lại thấy Tô Tuyết Vy nắm tay Tô Thần Vũ vẫn đang ngáp dài bước xuống lầu.
Dưới ánh sáng chói lóa, Lục Đan Bạch có thể nhìn rõ bộ dạng của Tô Thần Vũ, Tô Thần Vũ và Thịnh Vân Hạo như được tạc cùng một khuôn, Lục Đan Bạch nhìn Tô Thần Vũ không nhịn được mà tặc lưỡi một cái, thầm nghĩ tại sao Thịnh Vân Hạo lại không nhìn ra vậy nhỉ?
“Nào, mau ăn đi.” Lục Đan Bạch vuốt cái mặt nhỏ của Tô Thần Vũ nói: “Trẻ con không ăn cơm sẽ bị sói lớn xấu ăn mất đó.”
Tô Thần Vũ ậm ừ: "Hừ hừ, dì nói dối."
Tô Tuyết Vy ôm Tô Thần Vũ ngồi ở trên bàn, cẩn thận quấn khăn ăn quanh người.
Lục Đan Bạch nghe thấy Tô Thần Vũ gọi dì, mím môi vặn lại: "Chị còn nhỏ như vậy, thế mà nhóc lại gọi là dì sao? Không được, nhóc phải gọi chị là chị!"
Tô Thần Vũ cười nhẹ nhìn cô ấy và gọi: "Cô ơi!"
Lục Đan Bạch khẳng định là mình bị mê hoặc bởi nụ cười đó, nhẹ giọng nói: "Dì thì dì đi."
Tô Tuyết Vy bất đắc dĩ mỉm cười, dường như mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay đều bị mấy câu đó phá vỡ, chỉ còn lại một bầu không khí thoải mái vây quanh cô..