Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm hôm sau.
Lục Đan Bạch bước vào phòng Tô Thần Vũ và cẩn thận che góc lưng cho cậu bé, Tô Tuyết Vy dặn đi dặn lại tự nhủ rằng cô ấy phải chăm sóc tốt cho Tô Thần Vũ.
Cũng không biết Tô Tuyết Vy ở bên kia thế nào rồi.
Tô Thần Vũ trong giấc mở lần bẩm: "Mẹ."
Lục Đan Bạch đau lòng nhìn đứa nhỏ này, không được, hôm nay nhất định phải để Chu Hạo Thanh đưa Tô Thần Vũ đi, cô ấy còn chưa hỏi chuyện hôm qua.
Rón rén đi khỏi cửa gửi tin nhắn cho Chu Hạo Thanh, một lúc sau vẫn không ấn nút gửi, cô ấy quyết định trực tiếp đưa Tô thần Vũ đi qua, lần này cô ấy phải tìm hiểu kỹ càng.
Tô Thần Vũ dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, mở cửa nhìn Lục Đan Bạch đang loay hoay dọn bữa sáng, hỏi: "Dì Đan Bạch, dậy sớm như vậy làm gì?"
“Con ngoan ngoãn đi rửa mặt đi, dì dẫn con đi tìm chú Hạo Thanh chơi.” Lục Đan Bạch dỗ dành.
Chu Hạo Thanh không phải là người duy nhất trong văn phòng tổng giám đốc Chu thị, mà còn có Thịnh Vân Hạo.
Chu Hạo Thanh nép vào ghế, nhìn Thịnh Vân Hạo đứng trước cửa sổ sát đất, bất đắc dĩ hỏi: "Tổng giám đốc Hạo, anh không làm gì sao?"
"Có chứ, nhưng còn việc quan trọng hơn phải làm.
Hãy tìm Mạnh Tú Cầm.
Chắc anh vẫn chưa quên những gì Vương thọt đã nói đêm qua." Thịnh Vân Hạo nói mà không nhìn lại.
Cái tên Lâm Gia Thần khiến anh cả đêm qua ngủ không ngon, liên quan gì đến Lâm Gia Thần? Tại sao lại dính líu tới Mạnh Tú Cầm? Những câu hỏi này giống như câu trả lời, câu trả lời để vén màn màn sương mù này.
Tô Tuyết Vy đang làm gì ở thành phố lân cận? Làm thế nào có thể sống cùng với Tiêu Châu? Thịnh Vân Hạo bực bội đập mạnh lên cửa sổ, trên mặt chỉ có một vẻ thiếu bình tĩnh.
Chu Hạo Thanh bị âm thanh làm cho hoảng sợ, quay đầu lại, nhìn thấy Thịnh Vân Hạo tức giận ra hiệu nhắc nhở: "Đây không phải Tập đoàn Thịnh Lâm."
Thịnh Vân Hạo thu tay về, nói: "Tôi muốn tìm Lâm Gia Thần."
"Không phải bây giờ.
Nếu như anh tùy tiện đi tìm Lâm Gia Thần có thể đánh rắn động cỏ, Mạnh Tú Cầm cũng sẽ bị hù lộ ra.
Khi đó thật sự rất khó tìm được bà ta."
Chu Hạo Thanh quay ghế lại, nhìn bóng lưng của Thịnh Vân Hạo, chuyện này tuyệt đối không được hành động một cách hấp tấp.
Thịnh Vân Hạo biết những gì anh ta nói là đúng, nhưng không thể chịu đựng được.
Anh cảm thấy chỉ cần Mạnh Tú Cầm không tìm thấy trong một ngày, anh không thể tha thứ cho chính mình, nội tâm nghĩ đến Tô Tuyết Vy đều là bộ dáng đau lòng rơi nước mắt.
Nhìn thấy sự nhẫn nhịn của Thịnh Vân Hạo, Chu Hạo Thanh bước tới để đứng cùng anh, không nói, chỉ lặng lẽ cảm nhận nỗi đau của anh.
Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, sắc bén nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Lục Đan Bạch? Tại sao cô ấy đến, cô ấy đang dẫn Tô Thần Vũ đến!
Lục Đan Bạch nhìn tòa nhà trước mặt, thở dài bước vào, hôm nay cô ấy có rất nhiều chuyện, tuyệt đối không thể kéo thêm được nữa.
“Dì Đan Bạch, đây là nơi nào?” Tô Thần Vũ ngoan ngoãn hỏi.
"Đây là chỗ làm việc của chú Thanh của con.
Dì sẽ có rất nhiều việc phải làm.
Con có thể chơi với chú Thanh có được không?"
Tô Thần Vũ gật đầu, để Lục Đan Bạch nắm tay nhau bước vào tòa nhà.
Đều đặn nhấn nút thang máy, hôm qua một lòng chú ý tới chữ viết tay, nhưng cô ấy cầu xin hồi lâu, anh cảnh sát mới đồng ý giúp cô.
Chu Hạo Thanh hoảng sợ, không muốn Tô Thần Vũ và Thịnh Vân Hạo gặp nhau nên xoay người thay quần áo giả vờ bình tĩnh nói: "Đi thôi, không phải anh muốn gặp Lâm Gia Thần sao?"
Thịnh Vân Hạo cảm thấy kỳ lạ, tại sao khi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta lại thay đổi sự chú ý? Chẳng lẽ là thấy ai đó sao? Cau mày hỏi: "Làm sao anh đổi ý rồi?"
Không muốn bị người khác nhìn ra ý nghĩ che dấu trong lòng nói: "Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy được anh nói rất đúng."
Chu Hạo Thanh vừa nói vừa đi, vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Lục Đan Bạch dẫn Tô Thần Vũ đi về phía bên này, Thịnh Vân Hạo đã đứng ở phía sau anh ta.
Thấy mọi người muốn rời đi nhưng không nỡ rời đi, anh bất mãn hỏi: "Sao vậy?"
Lục Đan Bạch đột nhiên đẩy cửa bước vào, hai người liền bị đẩy lui mấy bước, Thịnh Vân Hạo nhìn người trước mặt với vẻ mặt u ám, lại sững sờ khi nhìn thấy người mà Lục Đan Bạch đang ôm, đó là Tô Thần Vũ, con của anh!
Khi Lục Đan Bạch nhìn thấy Thịnh Vân Hạo, căn bản không kịp giấu Tô Thần Vũ ra sau lưng thì đã bị Thịnh Vân Hạo ôm đi.
Tô Thần Vũ ngược lại rất vui, nắm tay Thịnh Vân Hạo nói: "Chú ơi!"
Khi nghe Tô Thần Vũ gọi anh là chú, trái tim chợt đau đớn, rõ ràng là con của anh, tại sao lại gọi anh là chú? Anh muốn nói với Tô Thần Vũ rằng anh là cha của cậu, nhưng anh lại sợ Tô Tuyết Vy sẽ hận anh.
Ngồi xổm xuống ôm chặt Tô Thần Vũ, không ngừng nói: "Thần Vũ, Thần Vũ."
Tô Thần Vũ cho rằng anh bị làm là, đau nên vỗ vỗ lưng an ủi, bên tai vang lên một giọng nói nhỏ: "Chú ơi nghe lời."
Đây là con của anh, đây là con của Thịnh Vân Hạo anh, hai người rõ ràng là rất thân thiết, nhưng họ lại chỉ có thể dùng những xưng hô lạ lẫm để quen nhau.
Thịnh Vân Hạo nhìn bộ dáng của Tô Thần Vũ rất giống mình, chịu đựng nỗi đau trong lòng, cười nói: "Thần Vũ sao lại ở đây?"
"Dì Đan Bạch nói là có chuyện nên dẫn con tới tìm chú Thanh chơi."
Lục Đan Bạch khó xử nhìn Chu Hạo Thanh, lần này mọi chuyện có chút phức tạp, lần này cô ấy chết chắc với Tô Tuyết Vy rồi, để hai ba con gặp nhau, đây không phải là dê vào miệng cọp sao?
Chu Hạo Thanh bất đắc dĩ nhìn cảnh này, lại nhìn Lục Đan Bạch, lần này thật sự không ổn.
“Vậy thì chú dẫn con đi chơi được không, chú Thanh của con rất bận.” Thịnh Vân Hạo nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tô Thần Vũ.
Tô Thần Vũ nhìn Chu Hạo Thanh nói: "Vậy chú không bận sao?"
"Chú không bận."
Anh làm sao có thể không bận, chuyện công ty chồng chất, Mạnh Tú Cầm còn chưa tìm được, nhưng những chuyện này trước mặt Tô Thần Vũ cũng không đáng nói, đây là con của amh, là con của anh và Tô Tuyết Vy.
Tô Thần Vũ nắm tay Thịnh Vân Hạo nói: "Vậy thì chúng ta sẽ đi đâu chơi?"
Chu Hạo Thanh vừ muốn tiến lên đã bị Lục Đan Bạch chặn lại, nhìn thấy Thịnh Vân Hạo dẫn Tô Thần Vũ đi ra ngoài, Lục Đan Bạch buông tay Chu Hạo Thanh ra.
Chu Hạo Thanh hung hăng nhìn cô ấy nói: "Cô sao vậy?"
“Anh Chu, hai cha con rất khó gặp nhau, anh có nghĩ Thịnh Vân Hạo sẽ làm gì Thần Vũ không?” Lục Đan Bạch thừa nhận rằng cô ấy đã mềm lòng.
Nhìn xem bộ dáng này của cô ấy, anh ta cảm thấy tức giận, không phải vì Tô Thần Vũ bị Thịnh Vân Hạo đưa đi, đương nhiên anh biết Thịnh Vân Hạo sẽ không làm gì cả, mà là vì cô ấy thực sự đã nói giúp Thịnh Vân Hạo.
"Hơn nữa, Thịnh Vân Hạo cuối cùng cũng tìm ra được, chỉ cần chúng ta không nói với Tuyết Vy, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi một mình gánh chịu."
Cô ấy nhìn khuôn mặt giống nhau của hai người, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót không nói nên lời, Thịnh Vân Hạo biết Tô Thần Vũ nên gọi là ba, nhưng anh không nói ra, rốt cuộc vẫn sợ Tô Tuyết Vy hận anh.
Cảm giác không cách nào nhận ra nhau, Thịnh Vân Hạo đã chịu đựng nó như thế nào?.