Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Diệc Tâm, cô ngồi đây đi, để tôi đi lấy thức ăn, cô thích ăn gì, có gì không ăn được không?”
Diệc Tâm ái ngại xua tay.
“Bác sĩ Tô, để tôi tự đi lấy!”
“Không sao đâu, bên quầy thức ăn hiện giờ rất đông đúc, cô chen lấn vào trong rất mệt đấy! Tôi quen rồi, để tôi đi lấy sẽ nhanh hơn. Cứ chờ ở đây, đừng ngại!”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ, tôi ăn gì cũng được cả!”, Diệc Tâm trước thái độ cương quyết của Tô Hiểu Đông liền không biết cách nào từ chối nên đành gật đầu đồng ý.
Những người đang xếp hàng nhìn thấy Tô Hiểu Đông đi đến đều cố tình tránh đường, nhường cho anh lấy thức ăn trước nên quả thật anh rất nhanh chóng mang được hai khay thức ăn về bàn.
Phía bên này Văn Tư Nhã nhìn thấy Tô Hiểu Đông ân cần kéo ghế cho Diệc Tâm sau đó lại lăng xăng đi lấy thức ăn mang đến tận bàn cho cô thì tức đến mức cơm cũng nuốt không trôi nữa. Cô ta nhìn chằm chằm vào cả hai, tay dầm dầm thức ăn trong đĩa 1 cách tức tối.
“Sao bác sĩ Tô lại chăm sóc cô ta tận tình như thế chứ? Chỉ mới vào làm chưa đến 1 tuần mà cả 2 đã thân mật như vậy, có khi nào sau 1 tháng nữa cô ta sẽ trở thành Tô phu nhân hay không?”, nghĩ đến đấy Văn Tư Nhã đã rùng mình, cơn tức nghẹn ở cổ họng nuốt không trôi. Hà cớ gì mà những quan tâm chăm sóc trước giờ của cô ta bác sĩ Tô đều nhất mực từ chối, còn đối với Diệc Tâm lại dịu dàng đến cả ánh nhìn như thế kia.
Âu Thần Hi tìm một lúc mới đến được nhà ăn của bệnh viện, một gian phòng nhỏ khá sạch sẽ cũng đông đúc người đang ăn uống, mùi thức ăn thơm nức mũi bay từ bên trong ra khiến bụng anh đói cồn cào.
Anh nhanh chóng đi đến lấy 2 chiếc khay nhôm đi nối vào hàng dài đang chờ lấy thức ăn. Đột nhiên 1 cuộc đối thoại vô tình lọt vào tai anh, cái tên quen thuộc - Diệc Tâm vang lên khiến anh không nhịn được mà chăm chú lắng nghe.
“Đạt Đạt, cậu nói xem, cô gái mới đến đấy có phải là bạn gái của bác sĩ Tô hay không?”
“Cô ta tên là Diệc Tâm, nhìn cũng xinh xắn nhỉ! Nhưng không phải là quá xuất sắc, tôi cứ nghĩ người nổi trội như bác sĩ Tô phải thích người đẹp như nữ thần chứ!”
“Diệc Tâm là nữ thần của tôi, ai cho các người bình phẩm chứ!”, Âu Thần Hi nắm chặt khay thức ăn đến mức 2 tay cảm giác đau nhói mới nới lỏng ra.
“Nhưng cậu nghĩ xem Lam Thanh, chẳng phải cô ta đang đi ăn cùng với bác sĩ Tô đấy sao? Biết đâu bác sĩ Tô nhìn thấy vẻ hấp dẫn gì đấy ở cô ta nên mới như thế, chẳng phải Văn Tư Nhã đi theo ông ấy bao nhiêu năm nay còn chẳng bao giờ đi ăn chung nữa là!”
Âu Thần Hi nghe đến đấy thì trong lòng ngứa ngáy không yên, anh cố nén cơn giận đã bốc hỏa lên đến mờ mịt cả hai mắt quay sang người tên Đạt Đạt đứng bên cạnh anh, hiếu kỳ hỏi.
“Cậu nói Diệc Tâm đang hẹn hò với bác sĩ Tô sao?”
Người này nhìn Âu Thần Hi với ánh mắt lạ lẫm, người đàn ông với dáng vẻ mị hoặc mê hồn này cô ta chưa từng nhìn thấy ở bệnh viện qua, có lẽ là người nhà của bệnh nhân.
“Anh đang hỏi tôi sao?”
Âu Thần Hi nhanh chóng gật đầu xác nhận.
“Anh nhìn xem, đó chẳng phải là bác sĩ Tô và cô gái tên Diệc Tâm kia sao?”
Âu Thần Hi liếc mắt nhìn theo hướng tay của người kia chỉ, hình ảnh quen thuộc của Diệc Tâm đập vào mắt anh, cô đang ngồi đối diện cười cười nói nói thân mật với bác sĩ Tô. Cơn tức ập đến với sức công phá cực mạnh tựa như 1 quả bom đang chuẩn bị phát nổ khiến cho hốc mắt của anh cay xè, nóng rừng rực, trái tim như bị ai nhéo 1 cái đau điếng đến bần thần cả người. Âu Thần Hi cầm khay thức ăn sải từng bước dài đến bàn của Diệc Tâm đang ngồi. Anh dùng lực đặt “cạch” chiếc khay xuống mặt bàn lạnh giá khiến cho Diệc Tâm giật mình ngước nhìn lên, mặt cô thoáng biến sắc, sao anh ta lại xuất hiện ở đây chứ. Cô đưa mắt nhìn sang Tô Hiểu Đông đầy lo lắng.
“Chào bác sĩ Tô, tôi có thể ngồi đây chứ!”, Âu Thần Hi lịch sự hỏi.
Tô Hiểu Đông ngớ người ra kinh ngạc nhưng ngay lập tức lấy lại thái độ hòa nhã, anh ta mỉm cười.
“Dĩ nhiên rồi, anh Âu cũng ăn ở đây à? Tôi sợ anh không quen ăn cơm của bệnh viện.”
“Không vấn đề gì, cô Diệc Tâm đây ăn thức ăn thế nào thì tôi cũng ăn như thế ấy!”, nói rồi Âu Thần Hi quay sang nhìn Diệc Tâm không rời mắt.
Diệc Tâm như cô vợ nhỏ bị chồng bắt quả tang ngoại tình, cô cúi gằm mặt xúc cơm đưa lên miệng, không dám nhìn thẳng Âu Thần Hi. Cô chẳng hiểu sao trong lòng mình lại có cảm giác kỳ khôi như thế nữa. Rõ ràng cô đang quang minh chính đại ngồi ăn cơm với đồng nghiệp thôi mà.
“Hai người có quen biết nhau từ trước à?”, Tô Hiểu Đông ngạc nhiên. Buổi sáng đã gặp nhau nhưng cả hai đều không nói gì về chuyện này. Xin hãy đọc truyện tại * trumtru yen. n e t *
Âu Thần Hi mỉm cười, gật đầu xác nhận.
“Đúng vậy, đây là người yêu của tôi!”
“Người yêu của anh Âu?”, Tô Hiểu Đông cảm giác như toàn thân mình đang dần dần đóng băng, lạnh lẽo ngập tâm can.
Diệc Tâm biết ngay là Âu Thần Hi sẽ chẳng dễ dàng mà buông tha cho cô mà, chỉ có điều không ngờ ngay trước mặt của người khác mà anh ta cũng ăn nói ngạo mạn như thế. Cô khó xử xua tay.
“Âu thiếu gia đây chỉ đùa thôi, bác sĩ Tô đừng hiểu lầm.”
Âu Thần Hi cau mày, cô đây phủ nhận trước mặt người khác như vậy chẳng nhẽ là đang muốn cho Tô Hiểu Đông cơ hội hay sao. Anh không kiềm được suy nghĩ muốn “ăn tươi nuốt sống” cô ngay tại chỗ liền nghiêng đầu nói nhỏ vào tai của Diệc Tâm.
“Em đây là chán sống rồi phải không? Dám đi ăn với người đàn ông khác còn phủ nhận quan hệ của chúng ta sao?”