Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1042
“Anh Huy Thành, anh không có lỗi với em! Những chuyện vừa rồi không phải là điều anh nên gánh chịu. Và anh không cần phải tự trách mình. Anh suốt những năm qua luôn đối xử tốt với em, em điều để ở trong mắt, nhưng mà những chuyện đó đều đã kết thúc rồi! Em đã có chồng con và có một gia đình hạnh phúc, em cũng hy vọng anh sẽ có một bắt đầu mới.
Chỉ có như vậy trong lòng em mới có thể an tâm được” Ánh mắt của Lê Nhật Linh trở nên ôn hòa hơn, cô nói những lời này một cách bình tĩnh, khi nhìn thấy Lê Mỹ Vân ở phía sau Hạ Huy Thành, Hạ Huy Thành gật đầu, giống như nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Cô ấy đến rồi, anh đi trước đây”
Lê Nhật Linh nghiêng đầu, Hạ Huy Thịnh nhìn theo ánh mắt của cô nhìn thấy Lê Mỹ Vân, Lê Nhật Linh quay người lần nữa bắt một xe taxi rời đi.
Hạ Huy Thành nhìn chiếc xe taxi đã đi xa mà thở dài một hơi, Lê Mỹ Vân thuận thế bước tới ôm eo anh ta, thân thể Hạ Huy Thành run lên, không quen muốn tránh ra, nhưng lại nghĩ rằng cô ấy là vợ chưa cưới của mình. Nếu đã quyết định buông Lê Nhật Linh xuống, vậy cũng nên thử tiếp nhận Lê Mỹ Vân.
“Cám ơn em, hôm nay đã nguyện ý giải vây cho bọn anh” Đôi tay vốn dĩ hướng lên trên không muốn chạm vào cơ thể Lê Mỹ Vân lại nhẹ nhàng hạ xuống, Hạ Huy Thành đè nén sự khó chịu trong lòng ôm Lê Mỹ Vân.
“Chỉ cần là điều anh muốn làm, em đều tình nguyện giúp anh thực hiện” Lê Mỹ Vân nói.
Thấy Hạ Huy Thành không chán ghét mình, cô ta nắm chặt hai tay Hạ Huy Thành, tất cả những điều này đều bị Hạ Lan Châu đang trốn sau lưng cô ta nhìn thấy rõ ràng.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ bộ dáng không chịu để yên, nhưng cũng không chạy ra ngoài ngay lập tức.
Vừa đuổi được Lê Nhật Linh rồi lại đến Lê Mỹ Vân, cô đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể tách Hạ Huy Thành ra khỏi Lê Nhật Linh, bây giờ làm sao có thể để cho cô ta chiếm tiện nghi được cơ chứ?
Lê Nhật Linh xoa xoa gương mặt đang sưng đỏ đau đớn của mình, bấm số điện thoại của Lê Minh Nguyệt.
“Ừm, chị muốn qua nhà em hai ngày” “Sao vậy, Lâm Quân vừa mới đi, chị đã bị cha mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà rồi sao?” Lê Minh Nguyệt không biết tình hình nên cười hi hi trêu trọc cô, Lê Nhật Linh loáng thoáng nghe thấy Hà Dĩ Phong đang hỏi là ai vậy? Trước đây trong lòng cô không tốt, bầu không khí lạnh lão trong những ngày đông càng xông vào.
khiến cho cơ thể cô càng lạnh cóng hơn. Cô Nghiêng đầu dùng ngón tay vẽ nghệch ngoạc lên làn sương mờ trên cửa sổ.
“Làm gì, rốt cuộc em có cho chị tá túc không?” Sự tức giận của cô khiến cho Lê Minh Nguyệt lập tức nhận ra tâm trạng của chị mình không tốt.
“Có chứ có chứ, chị Nhật Linh muốn tá túc á, đừng nói là một đêm hai đêm, chị ở lâu hơn nữa cũng không sao cả.” Lúc này Lê Nhật Linh mới hài lòng cúp điện thoại. Cô nhìn ra bên ngoài, do dự một lúc lâu rồi mới bấm số điện thoại xe riêng trong nhà mình.
“Alo!” “Ồ, là bà chủ à” “Hôm nay tôi không về nhà đâu, chú nói với cha mẹ là tôi đi đến nhà Lê Minh Nguyệt có chuyện nhé.” Từ khi trở về từ Pháp, cha Lâm Tư cương quyết yêu cầu Lê Nhật Linh và Lâm Quân về nhà cũ. Thứ nhất là một mình Lê Nhật Linh cũng không thể chăm sóc nổi ba đứa trẻ, thứ hai là quan hệ của họ và Hoàng Ánh vừa mới dịu lại được một chút.
Cho nên lúc này Lê Nhật Linh từ chối cũng không tiện lắm, chỉ có thể đồng ý.