Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1074
Hà Dĩ Phong giật giật khóe miệng, chán ghét liếc nhìn Minh Nguyệt, sau đó Hà Dĩ Phong mở miệng nói với Lâm Quân: “Tôi nói cho cậu biết, tôi đang dùng bữa tối sum họp gia đình, mặc kệ ông già phản đối vẫn ra ngoài đi chúc tết hai người. Có đủ tình nghĩa không?”
“Đừng nghe lời anh ta, anh ta không chịu nổi sự cằn nhằn của cha mẹ nên mới đi ra ngoài, trốn đi tìm sự yên tĩnh”
Minh Nguyệt liếc mắt xem thường, trực tiếp phá hỏng Hà Dĩ Phong diễn kịch cảm động, làm cho Nhật Linh và Lâm Quân phải bật cười.
“Không được cười, không được cười, cho tôi chút mặt mũi đi, cái con người này! Suốt ngày cứ thích phá hoại tôi!”
Anh và Minh Nguyệt rốt cuộc là có thù hận gì vậy? Minh Nguyệt cả ngày cứ thích đi theo phá hỏng chuyện tốt của anh.
“Ai bảo cái miệng của anh không ăn nói tử tế, suốt ngày như pháo nổ, tôi nghe anh chém gió không nhịn được.”
“Này này! Ý của em là gì? Tôi chưa bao giờ nói dối em” Hà Dĩ Phong cảm thấy mất hứng, lời nói của Minh Nguyệt rõ ràng là nhằm vào anh.
Minh Nguyệt mở miệng, định nói lại Dĩ Phong nhưng đã bị Nhật Linh ngăn lại: “Hai người là oan gia ngõ hẹp, sang năm mới rồi có thể dừng một chút được không?”
“Đúng vậy, cháu và các anh chưa bao giờ cãi nhau” Hạ Ly cũng nói chen vào.
“Đó là điều mà cha đã dạy cháu, cha nói rằng con trai không được bắt nạt em gái” Lâm Cảnh nghiêm túc sửa lại.
“Nhìn xem” Minh Nguyệt chỉ tay về phía Dĩ Phong: “Lâm Quân nhà này có phong độ đàn ông như thế nào? Anh xem lại bản thân mình xem?”
“Ý của em là sao vậy Minh Nguyệt? Em vẫn thích Lâm Quân à?” Hà Dĩ Phong cau mày, rõ ràng là đang ghen tị.
Nhật Linh và Lâm Quân liếc nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra không có cách nào làm cho bọn họ thôi cãi nhau.
“Thằng nhóc nhà họ Hà đến rồi sao?” Cha Lâm bước ra khỏi phòng bếp, trên tay cầm một chai rượu quý, hướng về phía Lâm Quân lắc lắc.
Hà Dĩ Phong rùng mình rồi nhảy ra sau lưng Minh Nguyệt, như thể anh đã nhìn thấy chuyện gì đó rất khủng khiếp.
Cha Lâm đột nhiên bật cười, ánh mắt nhìn về phía Dĩ Phong đang cố ý trốn, gương mặt khẽ nhăn lại: “Đừng có trốn, bác đã nghe thấy giọng nói của anh từ lâu rồi. Mau đi ra uống rượu với bác”
Hà Dĩ Phong rất ủ rũ, nhìn Lâm Quân với vẻ mặt buồn bã, tràn đầy đau khổ: “Lâm Quân, tôi nói này, cậu không nghèo tí nào, cái biệt thự lớn như thế này có thể làm cách âm tốt hơn một chút không?”
Lâm Quân dang hai tay ra khẽ nhướng mày, vẻ mặt như muốn nói với Hà Dĩ Phong ba chữ: Trách tôi sao?
Mấy người bước tới bàn ăn cơm tối, hôm nay là đêm giao thừa nên món ăn trên bàn đặc biệt phong phú, mấy đứa trẻ được bế ngồi vào ghế, mắt sáng lên, nước miếng chảy ra sắp nhỏ ra bát nhưng vẫn rất đáng yêu, khiến người ta không thể không cười.
Mà ở chỗ Hà Dĩ Phong ngồi, bát đũa còn chưa đặt xong mà cha Lâm đã rót một ly rượu đầy đặt trước mặt anh.
“Bác Từ, bác nói xem tửu lượng của Lâm Quân không tồi, tửu lượng hơn của cháu rất nhiều, vậy tại sao lần nào bác cũng rủ cháu uống rượu với bác?”
Cha Lâm mỉm cười, Hà Dĩ Phong lúc nào cũng là bộ dạng này.
“Bảo cháu uống rượu với ông già này cháu có ý kiến gì à? Không vui sao?”
“Rất vui” Hà Dĩ Phong vội vàng gật đầu, nhưng trong lòng lại thở dài thườn thượt, mỗi lần đến nhà họ Lâm đều bị cha Lâm rót cho một ly mời uống rượu, đến khi về nhà thì người đã say mèm. Anh sắp bắt đâu tự hỏi có phải Lâm Quân cố tình thiết kế hãm hại mình không.