Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1492
“Tiếp nào, mọi người đang vui vẻ, tiếp tục uống nào.”
Lâm Quân tự mình nâng ly rượu, tất nhiên mọi người không có lý do gì từ chối Chỉ có Lê Nhật Linh không nhúc nhích, Lâm Quân cũng không nói gì, anh tự mình uống rượu. Trông hai người có vẻ hơi tức giận.
Sau ba vòng rượu, mọi người đều vui vẻ, bọn họ lần lượt chào tạm biệt Lâm Quân và Lê Nhật Linh rồi đi về.
Lê Nhật Linh thấy Lâm Quân say khướt, cô xấu hổ không dám nói gì Hai người nhìn lướt qua Lâm Quân, sau đó lại nhìn nhau.
“Giám đốc Lê, chúng tôi có việc phải đi trước đây!”
“Khả Nhi!”
“Chủ tịch Lâm, hẹn anh ngày khác, tôi còn có một cuộc hẹn khác không thể tiếp tục với anh” Khả Nhi mở to đôi mắt, đáng thương nhìn Lâm Quân.
Một số người đã ngầm hiểu nên họ rời khỏi đó nhanh như chớp, chỉ để lại hai người Lê Nhật Linh và Lâm Quân.
“Này, này, anh có đi hay không?”
Lê Nhật Linh ghét bỏ kéo tay áo Lâm Quân rồi mở miệng nói, Lâm Quân mở to mắt nhìn cô với con mắt mơ màng.
“Em là ai, không phải em không để ý đến anh hay sao? Tại sao em còn ở đây?”
“Em là Lê Nhật Linh chứ còn là ai nữa?”
Lâm Quân mỉm cười, giọng nói của anh có phần chua xót.
“Em không phải, Nhật Linh sẽ không bao giờ đối xử với anh như vậy”
“Lâm Quân, đúng là em nhìn lâm anh rồi.
Không ngờ sau khi anh uống xong lại trông như thế này!”
Lê Nhật Linh kéo chiếc túi trên ghế sô pha lên, dùng giày cao gót giãm anh một cái, đặt tay lên nắm cửa muốn đi, nhưng trong lòng cô lại không nỡ.
Cô đúng là quá mềm lòng mà.
“Kiếp trước nhất định em đã nợ anh rồi”
Cô khẽ lâm bầm, nhưng vẫn không thể không đưa tay đỡ lấy Lâm Quân đang say dậy.
“Nặng quá!”
“Bịch!”
Lâm Quân nghiêng người, một chùm chìa khóa rơi ra từ túi quần anh.
Lê Nhật Linh để anh dựa vào tường, vất vả nhặt chìa khóa lên.
“May quá, có chìa khóa xe, vẫn chưa xui xẻo lắm!”
Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân đang dựa vào tường, cô dùng chìa khóa vỗ võ mặt anh “Uống nhiều vào, giờ anh không có một chút sức lực nào hết!”
Thấy Lâm Quân có vẻ nghe lời, cô cười thầm!
Cô tiếp tục đỡ anh bước ra ngoài.
Nên đưa anh ấy đến nhà họ Lâm không?
Nhưng giờ này chắc mọi người đã ngủ! Lê Nhật Linh nhìn vào đồng hồ trên xe giờ đã 12 giờ. Cô nhìn anh ngồi bên cạnh đang còn năm ngủ say liền cảm thấy sụp đổ.
“Thôi quên đi, coi như là anh được lợi”
Lê Nhật Linh đã quyết định xong, ngay lập tức cô khởi động lái xe rời đi.
Trong con hẻm yên tĩnh, bóng dáng hai người vô cùng yên tĩnh.
“Này, anh không sao chứ?”
Lê Nhật Linh võ lưng Lâm Quân, nhìn anh ấy nôn mửa, nhưng lại không thể nôn ra bất cứ thứ gì.