Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1518
Vừa rồi anh đêu chứng kiến tất cả mọi việc.
“Đúng vậy, vừa rồi Khả Nhi nói với anh là em vội vã đi tìm Christina, anh cũng cảm giác có chỗ nào không đúng, có chút không yên lòng, cho nên anh mới tới xem một chút”
Lê Nhật Linh thở dài, có chút mất mát.
“Làm sao vậy? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
“Vốn dĩ em muốn tìm băng ghỉ hình, có thể căn cứ vào nội dung của cuộn băng ghi hình để em có thể tìm ý tưởng thiết kế mà em đã thiết kế cho “Tuyết Chỉ Quốc” Nhưng mà bây giờ băng ghi hình lại bị hư hại.
Nghĩ đến đám người dưới trướng đang đợi mình, tin tưởng vào chính mình, Lê Nhật Linh càng nói càng cảm thấy khổ sở.
“Được rồi, đứa ngốc này, đừng khó chịu nữa, em còn có anh thì em phải sợ cái gì chứ?”
Lâm Quân thấy Lê Nhật Linh sắp khóc, anh đau lòng nhéo nhéo gò má của cô.
“Có anh thì có ích lợi gì chứ? Không phải bây giờ cái gì cũng không làm được hay sao, biết rõ ràng là Christina làm mà vẫn không trị tội cô ta được!”
Dáng vẻ của Lê Nhật Linh trông vẫn còn đau khổ.
“Ai nói có anh thì vô dụng, anh có biện pháp. Lâm Quân một bên nói, một bên nhéo nhéo má của Lê Nhật Linh.
“Anh có cách gì vậy?”
Lê Nhật Linh mắt sáng rực lên, vớ lấy tay Lâm Quân giống như là người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cọng rạ cứu mạng.
Lâm Quân nhướng mày nhìn một cái, anh chắp tay lại.
“Sao, bây giờ không bỏ anh nữa rồi sao?”
“Haiz, anh đừng hẹp hồi như vậy nữa có được không?”
Ngay lập tức Lê Nhật Linh biến thành một người phụ nữ nhỏ bé, cô đập đập vào cánh tay Lâm Quân để làm nũng.
“Em đúng là tiểu yêu tinh!”
Lâm Quân thở dài, bản thân thật sự không có sức chống cự với Lê Nhật Linh.
“Đi nào!”
“Làm gì cơ?”
“Đưa em ra khỏi biển khổ chứ sao, thế nào, em còn không bằng lòng sao?”
Lê Nhật Linh ngẩn ra phản ứng lại.
“Đi, đi, đi, đi chúng ta đi thôi!”
Lê Nhật Linh vội vàng đuổi theo.
“Không phải anh định dẫn em đi tìm cách sao? Tại sao lại dẫn em đến đây? Em ở đây cả buổi sáng cũng không tìm được chút cảm hứng gì cải”
Lê Nhật Linh nhìn căn nhà nhỏ trước mặt, trước đây vì trong lòng tràn đầy hiếu kỳ đồng thời căn nhà này chứa đựng đầy đủ quá khứ bên trong nên cô đem lòng yêu thích, nhưng lúc này trong lòng nhiều vướng bận nên cảm giác đối với nơi này có chút vô vị Lâm Quân nhìn cô cười rồi mở cửa phòng mà không nói lời nào.
Anh nằm tay cô đi đến bàn làm việc, dùng chìa khóa mở một trong các ngăn tủ rồi bảo Lê Nhật Linh mở ra.
“Làm gì vậy?”
Lê Nhật Linh nhìn anh một cách khó hiểu, sau đó lại nhìn vào chiếc tủ.
“Mở ra đi!”
Lòng đầy tò mò khiến Lê Nhật Linh càng có hứng thú, cô vươn tay ra nhẹ nhàng mở ngăn kéo.
“Băng từ!”