Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tôi miệng lưỡi sắc bén so ra cũng còn kém anh Mặc tiên sinh mặt dày vô sỉ không phải sao?"
Nếu không phải hắn một mặt quấn lấy không bỏ, cô cũng không đến mức dùng lời nói bén nhọn như vậy để chọc hắn.
Hắn có tự tôn cùng điểm mấu chốt, cô cũng có. Liền tính không trong sạch, nhưng ít nhất cô cũng là người có tôn nghiêm, bất luận kẻ nào tùy ý giẫm đạp cô đều không dung thứ, từ lúc đầu, cô đã rất rõ ràng.
Chung quanh đám vệ sĩ không dám thở, tổng giám đốc có thể nói như vậy, trừ bỏ cô ra, bọn họ cũng chưa từng gặp qua ai. Ngay cả Lâm Khả Nhi một bên cũng sắp hít thở không thông, giọng nói nhỏ bé đến bụi bặm, "Nam Nam, cậu không muốn sống nữa sao? Cậu có biết hay không hắn là......"
"Cố tiểu thư, chỉ cần một câu nói của tôi, tôi có thể làm cô cả đời không ra được Hải Thành, cô tin không?" Ánh mắt hắn sâu thẳm tràn ngập một mảnh màu đen thâm trầm.
Cho dù mặt không chút cảm xúc, nhưng hắn lại sở hữu dung mạo tuấn mỹ có thể khiến phụ nữ vì hắn mà điên cuồng. Một người như vậy, vì cớ gì lại cố tình muốn gây rắc rối cho cô?
Cô trời sinh tính tình quật cường, lại cứ không tin, "Mặc Lệ Tước, dựa vào cái gì anh muốn tùy ý đi nắm giữ cuộc sống người khác, anh có tư cách gì?"
Hắn duỗi tay lại lần nữa chặn đứng hàm dưới trắng nõn mượt mà của cô, tiếng nói lạnh băng tựa như cây búa hướng tới cô mà tàn nhẫn đập xuống, "Chỉ bằng tôi là Mặc Lệ Tước."
"Anh..."
"Mang đi." Rõ ràng là hắn ta đã mất đi hứng thú với việc cùng cô đấu võ mồm, ném vào đầu cô, lạnh băng, giọng nói mệnh lệnh không thể xen vào.
Cố Nam Nam còn chưa kịp phản ứng lại, thân hình đã bị vệ sĩ tiến đến giữ lấy, túi hành lý trên tay bị ném sang một bên, "Ngươi, các người muốn làm gì, buông tôi ra!"
Thấy thế, Lâm Khả Nhi lo lắng, chạy đến cố gắng kéo tay của đám vệ sĩ khỏi người cô, "Đám các người đều khốn kiếp, muốn làm gì, buông Nam Nam ra cho tôi!"
Bị bắt lấy tay tên vệ sĩ giơ tay vung lên, Lâm Khả Nhi bị đẩy ra xa, ngã trên mặt đất, sau đó Lâm Khả Nhi cũng bị vệ sĩ giữ lấy với tư thế giống như cô.
Cố Nam Nam thấy vậy, đối với Mặc Lệ Tước rống lên, "Có chuyện gì thì hướng vào tôi đi, có bản lĩnh đi bắt nạt một cô gái yếu đuối để làm gì? Thả Khả Nhi ra cho tôi."
Mặc Lệ Tước phớt lờ Cố Nam Nam, lạnh giọng, "Mang đi."
Cứ như vậy, những tháng ngày quan thiên hóa, cô đã bị hoa lệ lệ lấy đi, đồng thời bị mang đi là người bạn tốt của cô, Lâm Khả Nhi.
-
Cố Nam Nam bị đưa tới một ngôi biệt thự xa lạ, biệt thự sang trọng, mang phong cách của châu Âu, tinh tế trang nhã, lối vào là một cánh cửa trắng tinh, bốn phía trồng đầy hoa tươi, đủ loại màu sắc hình dạng, đầy vẻ lộng lẫy, còn có một đài phun nước hình tròn, ở giữa là nữ thiên thần màu trắng trần trụi, được bao quanh bởi sáu thiên thần nhỏ màu trắng, trên không trung phun ra bọt nước, một hình ảnh không thể đẹp hơn...
Nhưng lúc này Cố Nam Nam sắc mặt rất âm trầm, trán nhíu chặt, không hề có hứng thú đi thưởng thức, không tình nguyện bị vệ sĩ mang đi.
"Buông tôi ra, cái tên lưu manh, mang tôi tới nơi này làm cái gì?"
Dọc đường đi, Cố Nam Nam vẫn không ngừng chửi rủa, nhưng lại không một ai để ý tới.
Vệ sĩ đem cô đưa tới cửa chính, buông tay cô ra xoay người rời đi, Cố Nam Nam còn không kịp phản ứng lại đây là tình huống như thế nào, liền nhìn thấy Mặc Lệ Tước đang đứng ở trước mặt cô, nói với cô, "Vào đi!"
Cố Nam Nam ban đầu đã sinh khí, lúc này càng thêm giận dữ, không để ý tới lời hắn nói, không sợ chết xoay người rời đi.
Cô cho rằng mình nhất định đã chọc giận cái tên đáng chết kia, nhưng mà Mặc Lệ Tước chỉ đứng đó, im lặng nhìn bóng dáng cô rời đi, một câu cũng không nói.
Cố Nam Nam trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chẳng lẽ là não hắn chập mạch, muốn để cô rời đi?
Đi tới cửa, vệ sĩ duỗi tay ngăn cản đường đi của cô, "Cố tiểu thư, xin hãy quay lại."