Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc Lệ Tước tắm xong đi ra, Cố Nam Nam đã không còn ở phòng, chỉ còn từng mảnh quần áo lộn xộn trên mặt đất cùng chiếc giường lớn hỗn độn ở đó đã nói cho hắn biết hết thảy phát sinh tối hôm qua là tồn tại chân thật.
Mắt lạnh liếc mắt một cái, đi đến tủ quần áo, kéo cửa tủ ra, bên trong quần áo chuẩn bị cho cô bị thiếu một bộ, khóe môi Mặc Lệ Tước hơi cong, mang theo ý cười vô tư, duỗi tay lấy một chiếc áo sơ mi đen ra mặc vào, sửa soạn thực trang nhã rồi rời khỏi khách sạn.
"Thiếu gia." Quản gia Bá Đặc đã ở trước cửa khách sạn chờ, cung kính mở cửa xe ra.
Mặc lệ Tước lên xe, "Đến bệnh viện."
"Vâng"
"Anh hai, anh tại sao lại đến?" Nhìn thấy Mặc Lệ Tước, Mặc Tuyết rất cao hứng, cũng không màng đến vết thương trên trán của cô, xốc chăn lên xuống giường.
Quá mức sốt ruột, bị chăn làm vướn, cả người từ trên giường bệnh ngã xuống, "A!"
Mặc Lệ Tước tay mắt lanh lẹ, đỡ được, giọng nói mang theo trách cứ, nhưng ánh mắt lại thập phần dịu dàng, "Người lớn như thế, còn không biết chăm sóc cho mình.", Một cái ôm thanh lịch kiểu công chúa đem Mặc Tuyết đặt lên trên giường bệnh, cẩn thận đắp chăn cho cô.
Mặc Tuyết trên mặt tràn đầy hạnh phúc tươi cười, "Anh hai, có anh thật tốt, em biết anh đối với em là tốt nhất."
"Người khác đâu?" Mặc Lệ Tước nhìn quanh bốn phía cũng không thấy người kia, sắc mặt không khỏi lạnh xuống.
Thấy thế Mặc Tuyết lập tức giải vây cho hắn, "Anh hai, gần đây Minh Tuấn tương đối bận rộn, anh ấy vẫn luôn bên cạnh chăm sóc em, đến tận khuya mới trở về. Anh hai, Minh Tuấn anh ấy cũng là có công việc, anh không cần phải tức giận!"
"Lúc này vừa kết hôn, phải giữ cho cậu ta đừng đi chứ?"
Mặc Lệ Tước giọng nói nhẹ nhàng, tất cả cảm xúc đều bị hắn che giấu rất khá.
"Anh hai, nhìn anh kìa." Mặc Tuyết ngượng ngùng cúi đầu, trên mặt đỏ ửng càng thêm rõ ràng, đôi tay còn có chút bất an giao nhau, "Anh hai, em là vợ của Minh Tuấn, tự nhiên phải xem xét việc của anh ấy sao!"
Mặc Lệ Tước sâu thẳm trong ánh mắt nhanh chóng hiện lên một cảm xúc phức tạp, duỗi tay mềm mại chạm vào vết thương của cô, "Còn đau không?"
Mặc Tuyết gật gật đầu, "A, đau."
Đến vết thương, Mặc Tuyết liền nghĩ đến hình ảnh hôm qua Du Minh Tuấn cùng Cố Nam Nam ôm nhau, không khỏi nóng giận, "Anh hai, em nói anh nghe, Minh Tuấn có một người yêu cũ vẫn luôn dây dưa Minh Tuấn không bỏ, Minh Tuấn đã kết hôn với em, cô ta vẫn không biết xấu hổ dây dưa Minh Tuấn, anh hai, hay là anh làm người phụ nữ kia ra khỏi Hải Thành, cả đời khiến cho cô ta đừng trở về nữa được không?"
Mặc Lệ Tước vuốt ve đầu Mặc Tuyết, "Để anh suy xét."
Mặc Tuyết kích động ôm lấy Mặc Lệ Tước, "Anh hai, anh thật tốt."
Lúc này Du Minh Tuấn cũng đã trở lại, nhìn một màn diễn ra trong phòng, hắn cũng không tốt cái gì, đành phải đứng ở cửa, không lên tiếng.
Mặc Lệ Tước truyền tầm mắt đến cửa, nhìn lại, thấy Du Minh Tuấn đứng đó, trong tay còn cầm bữa sáng, Mặc Lệ Tước lặng lẽ buông Mặc Tuyết ra, "Nếu đến rồi, liền vào đi."
Mặc Tuyết thấy Du Minh Tuấn đến trông cô, hạnh phúc không thể tả, "Minh Tuấn, anh đã sớm đến trông em a, tại sao không nghỉ ngơi một chút đi, nhìn anh mệt mỏi, mắt đều đã có quầng thâm rồi."
"......"
"......"
Mặc Lệ Tước tay đặt trên vai Du Minh Tuấn, trầm giọng, "Công ty có việc, chăm sóc em ấy thật tốt."
"......"
"Anh hai, tạm biệt!"
-
Cố Nam Nam sau khi vào trong nhà Quý Bắc Thần, hai người vốn là nhị hóa điên khùng, thông đồng tới thông đồng lui, liền thông đồng uống rượu, hai người như nhau đều là đồ đại ngốc sáng sớm đi uống rượu.