Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, Mặc Lệ Tước buông ly đứng dậy, không nói một câu, đã rời khỏi quầy rượu.
Tư Bạch nhìn theo bóng lưng cô đơn của hắn rời đi, nói với Ngự Phong: "Ngự Phong, làm như vậy không tốt lắm đâu, cậu luôn biết rằng người Lệ Tước yêu sâu đậm vẫn luôn là Tuyết Nhi."
Tư Bạch biết lão Tam trong lòng đau khổ, nhưng làm như vậy có thể hay không không xác thực.
"Cái này tôi biết, nguyên nhân chính là vì như vậy, mới muốn cho cậu ta khai trai, Tuyết Nhi không phải đã kết hôn rồi sao, như vậy Lệ Tước cũng nên buông xuống, cho cậu ta cảm thụ hương vị của phụ nữ khác, có lẽ sẽ có thay đổi cũng nói không chừng."
"Tôi cảnh cáo cậu, nếu Lệ Tước trách tội, tôi sẽ không bao che cho cậu."
Ngự Phong nhấp hai ngụm rượu nhỏ, nhướn mày thổ khí, "Yên tâm đi, chờ sau khi cậu ta khai trai, hưởng qua phụ nữ tươi ngon, thì sẽ cảm tạ tôi."
Mặc Lệ Tước đi vào thang máy, cảm giác cả người nóng lên, đưa tay tùy ý mở hai cúc áo ở cổ, cổ áo hơi vén lên, làm lộ ra cái cổ trắng nõn cùng vòm ngực rắn chắc, cực kì mê người.
Mặc Lệ Tước rũ mi mắt, tựa ở trên vách bên trong thang máy, mí mắt cũng không vén lên, trong đầu lại hiện lên giữa trưa gặp mặt được cô gái kia, mi tâm nhíu chặt, cả người nóng ran đến khó chịu, liền đưa tay mở toang tất cả nút trên chiếc áo sơ mi, lộ ra cơ bụng sáu múi gợi cảm, đôi mắt cũng bởi vì thân thể khác thường mà trở nên thâm thúy mê ly.
Ting Ting...
Thang máy đến tầng trên cùng, mở ra.
Đến phòng, Mặc Lệ Tước không cân nhắc điều gì đã cởi hết quần áo ra, trực tiếp vọt vào phòng tắm.
Ào ào ào...
Dòng nước lạnh lẽo chảy từ đỉnh đầu hắn rơi xuống, da thịt trắng nõn được rửa sạch dưới bọt nước hiện lên tinh lượng ánh sáng, nhiệt độ cuối cùng cũng giảm xuống.
Sau đó, Mặc Lệ Tước quấn một cái khăn tắm màu trắng đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc này mới đi vào phòng ngủ, đưa tay mở chốt cửa.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, phản chiếu một khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ khuynh đảo chúng sinh, ngũ quan tinh xảo đến mức không có một tia tì vết, nhưng biểu lộ lại lạnh lùng như băng.
Lạnh lùng nhìn cô gái trên giường đang giương tứ phía theo hình chữ "đại" nằm hướng lên trời, Mặc Lệ Tước ánh mắt trở nên sâu thẳm, nhiệt độ vừa mới giảm xuống lúc này lại bám vào người, lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô gái trên giường.
Hai tên kia cho hắn nghỉ ngơi sớm một chút, chính là vì......
Vì cái này?
Hai tên khốn kiếp......
Mặc Lệ Tước vặn mi, giọng nói như sông băng không độ, không có chút ấm áp.
"Cút xuống giường cho tôi."
Nhưng mà cô gái trên giường tựa hồ còn đang ngủ hết sức thoải mái, trong miệng lẩm bẩm, "Giường, giường của tôi, a, thật thoải mái!"
Phẫn nộ trên mặt hắn như mây đen như muốn đem tất cả đêm tối nuốt hết, "Tôi sẽ cho cô cút khỏi đây."
Nắm lấy cô gái trên giường, như đang vặn một con gà ném ra khỏi phòng.
Cô gái đang ngủ say bỗng nhiên mở nhập nhèm đôi mắt mê ly, thân ảnh trước mắt mơ hồ không rõ, có lẽ tư niệm quá mức thâm thiết, không nói hai lời lập tức ôm lấy đùi đối phương, "Minh Tuấn, là anh sao? Ô ô...Tôi biết là anh, anh sẽ không nhẫn tâm như vậy, mặc kệ mà bỏ rơi tôi."
Minh Tuấn?
Du Minh Tuấn?
Là người kết hôn với em gái hắn?
Như vậy cô gái này là......
Lúc này, Mặc Lệ Tước mới cúi người cẩn thận đánh giá cô gái chẳng biết xấu hổ đang ôm chặt lấy chân hắn.
Quả thật là cô, cô gái ồn ào giữa trưa bị ném ra khỏi khách sạn.
Từ trên cao nhìn xuống như vậy, vừa vặn có thể nhìn đến phong cảnh bên trong cổ áo cô, sóng gió mãnh liệt.
"Buông ra cho tôi." Mặc Lệ Tước lạnh giọng.
Nhiệt độ dâng lên làm hắn rất không thích, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
Cố Nam Nam chẳng những không buông ra, ngược lại ôm càng thêm chặt.
"Không, tôi không buông, anh là của tôi, Minh Tuấn anh vĩnh viễn là của tôi, cả đời có đánh chết tôi cũng không bỏ."