Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
5h chiều, Trần Thanh Ngọc mơ màng tỉnh dậy còn Vương Kiên thì vẫn đang ngủ. Vương Quỳnh Trang và Vương Nghiêm vẫn không biết ba mẹ mình có xích mích.
Trần Thanh Ngọc nhìn Vương Kiên, bốn năm trôi qua rồi. Cuối cùng vẫn không thể tránh mặt nhau và rồi thành vợ chồng. Cô hận anh, cô cũng hận chính mình.
Không thể ly hôn? Nếu sau này chán ghét nhau rồi, không muốn ở cạnh nhau nữa thì phải làm sao?
- “ Sao gia đình anh lại có điều luật đó vậy? Ai là người ban hành vậy chứ? Biết trước như vậy sao còn muốn đưa em vào làm gì. Hôn nhân không ai có thể đoán trước được, sau này anh không còn yêu em như bây giờ nữa há chẳng phải là gượng ép chính mình sao? ”
- “ Bốn năm anh một lòng một dạ với một mình em, không bao giờ thay đổi. Dù hiện tại hay sau này thì cũng như vậy, đừng nghĩ lung tung nữa. ”
Vương Kiên đã tỉnh dậy từ trước, anh không muốn cô tỉnh giấc nên đã nằm với cô. Ai ngờ đâu anh lại nghe được những lời nói này.
- “ Anh dậy từ khi nào? Anh nghe hết được rồi sao? ”
- “ Em cứ nhìn chằm chằm anh như thế thì làm sao anh ngủ được. ”
- “ Vậy thì cứ coi như tôi chưa nói gì đi, anh thích thì cứ nằm tiếp, tôi đi kiếm cái gì đó ăn đây. ”
- “ Anh cũng muốn ăn ”
- “ Anh muốn thì tự đi mà mua, thân ai nấy lo ha. ”
Vương Kiên nào để cho cô đi, Trần Thanh Ngọc vừa kịp chạm chân xuống sàn nhà thì đã bị Vương Kiên dùng lực kéo cô lại.
Tư thế nam nằm trên nữ nằm dưới, ai nhìn vào cũng biết họ đang định làm gì.
- “ Anh tính làm gì? Đừng có giở trò với tôi. ” Trần Thanh Ngọc mở to mắt nhìn Vương Kiên
- “ Tất nhiên là ăn em rồi. Chúng ta là vợ chồng, tại sao lại không thể. ”
Vương Kiên biết cô sẽ cãi lại anh, anh cúi xuống hôn lấy môi cô. Phải gần gũi mới biết, vợ anh cuốn hút đến mức nào. Một mùi thơm thoang thoảng của hoa hồng, thật cảm thấy dễ chịu.
- “ Anh đi mà t..tìm.... ng...người....k.... khác..... ” Trần Thanh Ngọc mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh, môi cô đã xưng đỏ, phiếm một chút hồng ở gò má
Hai người quấn quýt không rời, anh hôn cô đến mức khiến cô tê dại, không thể cưỡng lại được. Đôi tay của hai người đan chặt vào nhau, môi lưỡi như không muốn tách rời. Anh như muốn hoà nhập thể xác của cô vào người mình.
Vương Kiên có tính chiếm hữu vô cùng mạnh, anh không cho phép bất kì ai chạm vào cô trừ anh ra.
Vương Kiên buông tha cho đôi môi đã xưng tấy của cô, anh tiếp tục hôn xuống vùng cổ, xương quai xanh. Trần Thanh Ngọc mãi mới được thở, cô thở mạnh, cô đã bắt đầu cảm thấy mệt mà anh vẫn không có dấu hiệu ngừng.
- “ Aaaa... ưm....tôi mệt quá....anh buông đi.... ” Trần Thanh Ngọc thở dốc, cô nói
Vương Kiên thoát y cho cả hai, khuôn ngực cô phập phồng sau lớp áo khiến anh mê mệt.
- “ Gọi chồng xưng em thì anh tha ” Vương Kiên vùi đầu vào cổ cô, hôn khắp vùng ngực
- “ Ưm chồng....em mệt...anh buông đi. ” Trần Thanh Ngọc thật sự mệt, cô không còn sức lực nữa
- “ Một lần thôi, anh muốn chúng ta sớm có con gái. Nha vợ. ”
Vương Kiên nói khẽ vào tai cô, giọng nói ấm áp làm sao. Anh khẽ liếm láp, cắn mút vành tai cô.
- “ Um..... ư.....đau.....anh là đồ lừa đảo.....anh khốn nạn....hic... ” Trần Thanh Ngọc muốn thoát cũng không thể thoát, chỉ biết vang lên những tiếng rên khe khẽ và chửi mắng Vương Kiên
Vương Kiên cười dịu dàng, nụ cười này chỉ có vợ anh nhận được, những người khác thì không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy nó. Chung quy, Trần Thanh Ngọc rất ghét chồng mình nhưng vẫn còn rất yêu anh.
Vương Kiên nằm trên người cô, làn da trắng nõn tựa như thiên sứ. Cặp đào tiên căng mọng hồng hào chỉ muốn cắn, anh một tay xoa nắn một tay vẫn giữ chặt tay cô, miệng điên cuồng cắn mút như đứa trẻ khát sữa mẹ.
- “ Ưm....đau....aaaa.....chồng...anh...aaaa...nhẹ một chút...ư... ” Trần Thanh Ngọc một tay nắm chặt ga giường, tay còn lại của cô vẫn bị Vương Kiên giữ chặt. Cô không dám hét lớn, sợ rằng các con cô sẽ nghe thấy.
- “ Vợ à....em thật sự rất mê người, khiến anh u mê em, mê hoặc em không lối thoát. ” Vương Kiên miệng đáp lại nhưng vẫn càn quấy trên cơ thể cô một cách rất mãnh liệt
Anh để lại chi chít những dấu hôn đỏ hồng trên cơ thể cô, đây chính là dấu ấn cho cuộc tình đẹp của hai người.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Quý Thứ Năm
4. Nhất Niệm Thành Kỳ
=====================================
Trần Thanh Ngọc chỉ bất lực nhìn theo những hành động của anh, đàn ông ở trên giường chẳng khác nào một con thú cả. Cô thì rất mệt rồi còn anh dường như chẳng có chút gì gọi là mệt mỏi, vẫn cường tráng khỏe mạnh như ban đầu.
Vương Kiên bước đầu khám phá huyệt động chật hẹp nhưng đầy bí hiểm của cô, anh đặt chân cô lên vai mình. Anh cúi xuống hôn lấy nơi ấy của cô, bên dưới cũng đã ướt đẫm.
- “ Đừng....bẩn lắm...anh đừng.... ”
- “ Không bẩn. ”
Vương Kiên dịu dàng nói, anh từ từ đi vào hang động nhỏ hẹp. Khi anh tiến vào sâu bên trong, cô ra sức siết chặt lại khiến anh khó chịu, trên trán cô lấm tấm mồ hồi.
- “ Em thả lỏng ra, đừng siết chặt. Ngoan, thả lỏng ra nào. ”
Trần Thanh Ngọc nghe lời anh, cô từ từ thả lỏng bản thân. Vương Kiên dần dần đi vào bên trong cô, sau đó anh phóng hết **** **** của mình vào cơ thể cô. Làm cho cô sung sướng lên chín tầng mây, cảm giác thăng hoa bao trùm lấy cơ thể của Trần Thanh Ngọc.
Tiếng da thịt va chạm vào nhau tạo nên âm thanh khiến người khác nghe thấy cũng phải đỏ mặt tía tai.
Vương Kiên hôn cô say đắm, yêu thương cô một cách dịu dàng nhất. Anh đưa cô vào phòng tắm, vệ sinh sạch sẽ cho cô. Sau đó hai vợ chồng lên giường, ôm nhau ngủ.
- “ Ngủ ngoan nhé vợ anh ”
Vương Kiên xoa đầu cô. Vẫn mong sau khi ngủ dậy thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
7h tối, Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc ngủ dậy. Cô đi xuống bếp nấu cơm, ăn ở ngoài cô không thích lắm bởi lẽ đồ ăn ở ngoài không an toàn vệ sinh thực phẩm.
Trong bữa cơm, Vương Quỳnh Trang cứ nhìn Trần Thanh Ngọc. Cô nàng cũng biết mấy cái dấu này là cái gì, từ khi mẹ cô nhớ lại tất cả cô luôn luôn sợ rằng mẹ sẽ bỏ đi nhưng xem ra không phải như vậy.
- “ Mẹ ơi.... ” Vương Quỳnh Trang chỉ vào cổ mình, ngụ ý ám chỉ
- “ Ừm, mẹ biết rồi. Còn anh nữa, coi chừng tôi tống cổ vào Phương Đông ở. ” Trần Thanh Ngọc lườm Vương Kiên, ánh mắt rõ dị
- “ Anh không dám nữa, anh không muốn vào bệnh viện ở đâu. ” Vương Kiên không có ngu mà vào bệnh viện ở, chẳng phải anh sẽ phải nhìn tình địch hay sao? Ở nhà vui hơn nhiều
- “ Sáng mai em lên chức trưởng khoa, bệnh viện cũng có tổ chức tiệc ấy. Nên là ba cha con nhớ chuẩn bị. ”
- “ Anh biết rồi, sẽ chuẩn bị tươm tất. Em không cần lo. ”
- “ Ừm, ăn nhanh đi. ”
Gia đình bốn người trải qua một bữa cơm gia đình ấm cúng, Trần Thanh Ngọc từ đó cũng không đề nghị đến chuyện ly hôn. Nếu đã là duyên nợ thì phải chấp nhận nó thôi, cả cô và anh đều không buông bỏ nhau được. Dù cho Lâm Doãn Khanh có nói gì thì cô cũng sẽ cố gắng chịu đựng để gia đình êm ấm, phận làm dâu phải nhẫn nhịn và chịu đựng.