Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vương Gia Minh khó hiểu, gia đình anh làm sao? Vương Gia làm sao? Tại sao Vương Kiên anh trai anh lại nói lấp lửng như vậy.
- “ Gia đình mình làm sao hả anh? Ông nội hay ba mẹ bị gì hả? ”
Duy nhất chỉ có Vương Gia Minh là không biết quá khứ đầy những đau khổ của mẹ anh, anh không biết một chút gì về cuộc hôn nhân đổ vỡ đó.
Trần Thanh Ngọc chỉ sợ Vương Gia Minh nghe xong sẽ rất sốc, không kìm nổi cảm xúc mà làm hại chính mình.
- “ Lâm Gia, nhà ngoại của chúng ta. Ông bà ngoại và bác của chúng ta đều bị ba giết chết. Ba lợi dụng tình yêu và tình cảm của mẹ, một tay phá hủy Lâm Gia. Lừa mẹ kí vào hợp đồng chuyển nhượng, Lâm Thị và những tài sản của Lâm Gia thuộc về Vương Gia. Lâm Thị sau đó được sát nhập vào Vương Thị, quyền lực và địa vị của ba lại càng cao. Ba vì ghen tuông mà đánh mẹ rất nhiều, nhiều vô cùng. Khi mẹ đang mang thai, lúc ấy mẹ không biết mình mang thai. Đứa bé ấy là con gái, là chị gái của chúng ta cũng bị ba giết chết khi chỉ mới được sáu tuần tuổi. Mẹ sống trong đau khổ, muốn ly hôn nhưng không thể ly hôn, cuộc hôn nhân đổ vỡ. Mẹ làm những việc đó chính là trả lại những gì ba đã làm với mẹ. Bốn anh em chúng ta chào đời, không phải là tình yêu mà là sự cưỡng ép. Ngày hôm đó anh trở về nhà, lo công việc của Vương Thị, sau đó mới biết được những sự thật này do chính mẹ nói ra. Nếu mẹ không nói, anh cũng không thể biết. Gia Minh, phải thật bình tĩnh, đừng kích động. ”
Vương Gia Minh ngỡ ngàng, anh không thể tin nổi chuyện này, càng không muốn chấp nhận. Chuyện gì thế này, tại sao lại như vậy chứ? Người cha anh luôn yêu thương, mến mộ. Sao lại đối xử với mẹ anh như thế?
- “ Anh, hãy nói đây không phải là thật đi. Em không muốn tin, tại sao ba lại đối xử với mẹ và Lâm Gia như vậy. Vương Thị vẫn chưa đủ với ba hay sao? Tại sao còn lợi dụng mẹ để đạt được mục đích, đạt được rồi thì sao lại không buông tha cho mẹ? Còn ép mẹ sinh chúng ta ra để làm gì? Vương Quốc Đạt có còn là con người nữa không? Tại sao hả? ”
Vương Gia Minh như muốn nổi điên, anh gào lên. Anh không ngờ rằng mình lại có một người cha như vậy? Mang họ Vương, trong người chảy dòng máu của Vương Gia. Anh chỉ thấy nhục nhã, hổ thẹn với mẹ anh và cả Lâm Gia.
- “ Anh cũng không muốn tin nhưng nó lại là sự thật, mẹ không nói ra thì chẳng phải Vương Gia sẽ giấu nó cả đời hay sao? Bà nội cũng vì không chịu nổi mà uất ức ra đi. ” Vương Kiên buồn bã nói
- “ Cứ tưởng Vương Quốc Đạt tốt đẹp lắm hoá ra cũng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài. Đúng là không thể nhận xét một con người qua vẻ bề ngoài mà. Cũng may chúng ta không giống như ông ta, nếu mà như vậy em không dám đối mặt với mẹ thêm một lần nào nữa. ” Vương Gia Minh nói
Vương Kiên cúi mặt không nói, anh đâu khác gì Vương Quốc Đạt. Đều giống như nhau cả chỉ là anh không nhẫn tâm như ông thôi. Ghen tuông mà bỏ mặc vợ, ghen tuông rồi đánh vợ ngất đi nhưng vợ anh vẫn tha thứ cho anh. Vương Kiên nào xứng đáng với sự tha thứ của vợ mình.
Trần Thanh Ngọc vỗ vai Vương Kiên, lắc đầu nhìn anh. Nhìn cô như vậy, anh càng thương cô hơn.
- “ Vậy bây giờ mẹ đang ở đâu? Chắc chắn là không ở Vương Gia nữa đâu. ” Vương Gia Minh
- “ Anh đã cho người tìm kiếm khắp New York nhưng kết quả đều là số không. Không thể tìm được mẹ, Mộ Viên Bách thấy mẹ ở sân bay nhưng lại mất dấu vết vì quá đông người. Người của anh đang cật lực tìm kiếm, hi vọng sẽ sớm tìm được mẹ. ” Vương Kiên
- “ Cái gì? Mẹ có thể đi đâu chứ? ” Vương Gia Minh lo lắng
- “ Anh cũng không biết nữa, người của anh mấy ngày nay nỗ lực tìm kiếm nhưng đều vô vọng. ” Vương Kiên
- “ Đừng mất hi vọng, rồi sẽ tìm được mẹ thôi. ” Trần Thanh Ngọc
Vương Kiên gật đầu, cô ôm anh, vỗ lưng chồng mình. Cô chỉ mong sẽ sớm tìm được Lâm Doãn Khanh, có phải cô giúp bà là sai không?
- “ Mẹ anh đi đâu rồi, mẹ anh không muốn nhận anh là con nữa vợ à. ” Vương Kiên lí nhí nói
- “ Sẽ tìm được mẹ thôi, đừng nản lòng. Có em bên cạnh anh, không phải sợ gì cả. ” Trần Thanh Ngọc an ủi anh
Vương Gia Minh nhìn Vương Kiên, tâm tình của anh cũng không khá là bao. Tại sao gia đình anh lại trở nên như vậy? Anh ngửa mặt lên trần nhà, suy nghĩ về tất cả mọi chuyện.
Đặng Thị Thu Vân thấy tình hình không ổn, chồng cô có lẽ rất buồn. Sự thật này khác nào là sét đánh ngang tai đối với anh.
- “ Chồng, anh ổn không? Đừng buồn nữa, rồi mẹ sẽ về với chúng ta thôi. ”
- “ Anh không ổn, thật sự không ổn. Mẹ rốt cuộc đã đi đâu? Mẹ nói mẹ hận ba, vậy thì mẹ có căm ghét anh không vợ? Anh sợ lắm. ”
Đặng Thị Thu Vân bước từng bước rồi ngồi xuống cạnh Vương Gia Minh, ôm anh như đứa trẻ. Cô không nghĩ chồng cô phải hứng chịu những chuyện này.
- “ Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi. Người của anh hai sẽ tìm được mẹ, anh là con trai của mẹ, mẹ sẽ không căm ghét anh đâu, anh đừng nghĩ như vậy. ”
- “ Anh không biết nữa, anh sợ lắm vợ ơi. ”
- “ Có em ở đây rồi, em bên cạnh anh. Không phải sợ gì cả. ”
Vương Kiên và Vương Gia Minh cứ ngồi ôm vợ mình, tâm tình rối bời, bao giờ mới tìm được Lâm Doãn Khanh đây.
- “ Thu Vân, hay là em đưa Gia Minh lên phòng nghỉ đi. Mới tiếp nhận sự thật này, sẽ rất sốc. ” Trần Thanh Ngọc nói
- “ dạ chị. ” Đặng Thị Thu Vân gật đầu rồi nói với Vương Gia Minh “ Nào, chồng. Đi ngủ thôi. ”
Đặng Thị Thu Vân đi từng bước đưa Vương Gia Minh lên phòng ngủ, Trần Thanh Ngọc cũng đưa Vương Kiên đi nghỉ ngơi. Sự thật tàn khốc, làm sao có can đảm để chấp nhận nó chứ.
9h30, Nguyễn Huy Dương đưa Vương Quỳnh Trang về nhà. Muộn thế này rồi, cô không nỡ để anh về nhà. Vậy là hai người ôm nhau ngủ trong phòng cô, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần.