Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau, cả gia đình bốn người chuẩn bị hành lý và tư trang cá nhân để trở lại New York. Vợ chồng Vương Gia Minh đã qua đó một thời gian rồi.
Vì Trần Thanh Ngọc đang mang thai, bụng lại lớn nên anh thuê taxi để cô thoải mái hơn. Sau 1h thì họ có mặt ở cảng hàng không quốc tế Nội Bài.
New York 32.600 km
Chuyến bay trở lại New York đang dần dần cất cánh lên cao, mặt đất càng ngày càng nhỏ dần, những đám mây và các tầng trên cao của những toà nhà cao trọc trời hiện rõ trước mắt.
Bầu trời xanh thẳm, trong vắt ; từng áng mây trắng bồng bềnh trong gió, trôi dạt trên không trung.
Hơn 20h sau, chiếc máy bay của hãng hàng không Việt Nam Airlines với biểu tượng là đoá hoa sen màu vàng, tượng trưng cho nét đẹp văn hóa Việt Nam. Nó từ từ chạm xuống sân bay quốc tế New York.
Thành phố New York hoa lệ hiện ra trước mắt, lá cờ Hoa Kỳ tung bay trong gió. Gia đình Vương Kiên kéo hành lý xuống máy bay, Mộ Viên Bách lại một lần nữa chờ Vương Kiên ở nơi này.
- “ Chủ tịch, Thiếu Phu Nhân, Nhị Tiểu Thư, Tiểu Thiếu Gia. ” Mộ Viên Bách cúi đầu
Vương Kiên gật đầu, Vương Nghiêm cũng quen với việc người khác gọi em như vậy. Trần Thanh Ngọc và Vương Quỳnh Trang nhìn nhau, có cần phải gọi cung kính như thế không?
- “ Anh gì ơi, anh đừng gọi em là Thiếu Phu Nhân gì đó. Em tên Thanh Ngọc, cứ gọi em là Thanh Ngọc đi ạ. ” Trần Thanh Ngọc nhìn Mộ Viên Bách, cô lịch sự nói
- “ Đúng đó chú, cháu tên Quỳnh Trang, cứ gọi cháu là Quỳnh Trang. Sao cứ phải gọi Tiểu Thư này Tiểu Thư nọ làm gì. ” Vương Quỳnh Trang nói
Mộ Viên Bách toát mồ hôi, Vương Kiên nhìn anh chằm chằm như thể muốn xem xem anh nói gì.
- “ Không được đâu ạ, tôi không dám gọi hai người như thế đâu. Thiếu Phu Nhân và Nhị Tiểu Thư thân phận cao quý, không thể gọi bằng tên được đâu ạ. ”
- “ Vậy thì em cũng không muốn ép anh, anh cũng lớn hơn em nhiều mà. ”
- “ Còn anh nữa, bỏ cái mặt đấy đi, uy quyền ở đâu chứ đừng bao giờ tỏ ra uy quyền trước mặt em. ” Trần Thanh Ngọc nhìn Vương Kiên
- “ Anh biết rồi, sẽ không như vậy nữa. ” Vương Kiên gật đầu nói
- “ Mời chủ tịch, Thiếu Phu Nhân, Nhị Tiểu Thư và Tiểu Thiếu Gia lên xe ạ. ”
Tất cả từ từ bước vào xe, Mộ Viên Bách điều khiển chiếc xe lăn bánh. Họ đi qua toà nhà cao ốc chọc trời mang tên " Vương Thị " và các công ty lớn khác như Hoàng Thị, Thiên Vương, Phong Linh, Dương Thị,......
45 phút sau, tất cả có mặt tại Vương Trạch Đông. Vừa bước xuống xe, kí ức đó lại quay về, nơi này chính là nơi cô bị tai nạn hại chết con cô.
Trần Thanh Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh, không bị những thứ đó điều khiển tâm trí của cô nữa.
- “ Em ổn không? ” Vương Kiên hỏi Trần Thanh Ngọc
- “ Không sao, em vẫn ổn. ”
Vương Kiên, Trần Thanh Ngọc, Vương Quỳnh Trang và Vương Nghiêm đi vào phòng khách ; Mộ Viên Bách mang hành lý lên phòng cho họ.
Bạch Khiêm vô cùng mừng rỡ, khung cảnh hiện tại như bốn năm về trước. Trần Thanh Ngọc cũng đang mang thai, chỉ khác là bây giờ gia đình đoàn tụ rồi.
- “ Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân, Nhị Tiểu Thư, Tiểu Thiếu Gia. ” Bạch Khiêm cúi đầu
- “ Bác, lâu rồi mới gặp lại bác. Vẫn như bốn năm trước. ” Trần Thanh Ngọc mỉm cười
- “ Thiếu Phu Nhân bình an và khoẻ mạnh là tốt rồi. Bốn năm trước hay bốn năm sau đều như vậy. ”
- “ Những năm qua bác đều ở đây một mình sao? ”
Ánh mắt của Trần Thanh Ngọc nhìn xung quanh, mọi thứ đúng là đã thay đổi nhưng nỗi sợ của Trần Thanh Ngọc vẫn còn đó. Nỗi sợ này, cô sẽ cố gắng khắc phục nó.
- “ Bác thường xuyên ở đây, theo dõi người giúp việc làm công việc lau dọn. Khi Thiếu Gia quay về thì sẽ không về nhà nữa. ” Bạch Khiêm đáp
- “ Cháu thấy người giàu luôn có sở thích đặc biệt, trước giờ anh ấy ở một mình mà sao phải làm biệt thự để làm gì ạ? ”
Bạch Khiêm lắc đầu, đến ông cùng không hiểu. Mộ Viên Bách đi xuống, anh đã sắp xếp đồ đạc xong xuôi cả rồi.
- “ Người thành công luôn có lối đi riêng ” Vương Quỳnh Trang nói
- “ Nhảm nhí ít thôi, con với cái ” Vương Kiên nhìn Vương Quỳnh Trang sau đó quay sang nói với vợ mình “ Phải to cho thiên hạ nó trầm trồ chứ ”
- “ Ừ, trầm trồ mà, cái bản tính khoe của không bao giờ bỏ. ”
Vương Kiên im bặt, không nói thêm câu nào. Biết bao nhiêu lần vì vợ mắng vì cái tật này, chủ tịch Vương Thị không sợ trời không sợ đất nhưng chỉ sợ vợ.
Mộ Viên Bách thầm cảm thán " Thiếu Phu Nhân đỉnh quá, vip quá "
- “ Bác vào trong nấu cái gì đó đi, cậu ở lại luôn rồi đến Vương Thị cùng tôi luôn. ” Vương Kiên ra lệnh
Bạch Khiêm và Mộ Viên Bách gật đầu, bữa sáng diễn ra vui vẻ trong ngôi biệt thự rộng lớn. Sau đó Vương Kiên và Mộ Viên Bách đến Vương Thị.