Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi chiều, những chiếc xe sang trọng dừng tại Vương Trạch Đông. Nhìn vào cũng biết họ là người của Vương Gia và Hoàng Gia, vệ sĩ mở rộng hai cánh cổng lớn, hai chiếc xe lăn bánh di chuyển, chẳng mấy chốc đã lấp đầy khoảng trống trong sân lớn.
Hai gia tộc bước xuống xe rồi đi vào trong nhà, hôm nay họ đến thăm chắt của mình nên cũng không có biểu hiện của sự gây hấn.
Vương Kiên từ trong bếp đi ra thì thấy ông và ba đến, anh cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy hai gia đình đi đến đây cùng một lúc.
- “ Ông nội, ba. Mọi người sao lại đi cùng nhau, chẳng lẽ mọi người rủ nhau đi sao? ”
- “ Làm gì có chuyện đó, vô tình thôi. ” Hoàng Vũ Khải nói
- “ Cứ cho là như vậy, đâu ai muốn đi cùng ai. ” Vương Mặc đáp
Vương Quốc Đạt, Hoàng Khải Thiên, Vương Kiên chỉ biết nhìn. Hễ hai ông gặp nhau thì luôn như thế này.
- “ Mọi người lên phòng đi ạ, hai đứa nhỏ cũng đang thức ạ. ”
Cả ba người cùng đi lên phòng, Trần Thanh Ngọc ngồi cho Vương Ngọc Anh bú sữa, Vương Quốc Hùng nằm trong nôi cười với Chu Thanh Nga và Hứa Giai Kỳ.
Vương Kiên mở cửa, cả ba cùng đi vào. Vương Quốc Đạt chợt nhớ lại những kỉ niệm về ngày xưa, ông cũng từng chăm sóc con cái như thế này.
- “ Ông nội, ba. ”
Trần Thanh Ngọc nói, Chu Thanh Nga và Hứa Giai Kỳ cũng chào lại. Vương Mặc, Vương Quốc Đạt, Hoàng Khải Thiên gật đầu.
Trần Thanh Ngọc khá ngạc nhiên khi thấy Vương Gia và Hoàng Gia đi cùng nhau, chẳng phải ông nội cô không thích ông nội của anh sao? Thật khó hiểu.
Bốn người cùng ngồi xuống, Vương Ngọc Anh ăn no xong thì rất ngoan ngoãn. Cô đặt con nằm xuống giường, Chu Thanh Nga cũng đặt Vương Quốc Hùng nằm cạnh Vương Ngọc Anh.
- “ Tiểu Hùng với Tiểu Anh hai tuần nữa là đầy tháng rồi, không biết hai đứa có dự định gì. ” Vương Quốc Đạt
Vương Kiên nhìn Trần Thanh Ngọc, anh và cô cũng chỉ định làm một bữa tiệc gia đình thân mật thôi nhưng nghĩ lại dù sao Vương Gia cũng là gia tộc lớn, hai đứa bé chào đời là đứa con đầu tiên cô sinh ra khi cô vào Vương Gia làm dâu. Cứ để Vương Gia quyết định.
- “ Chúng cháu chưa nghĩ đến nhưng cứ để ông nội và ba quyết định đi ạ. ” Trần Thanh Ngọc nói
- “ Ông thì không muốn tổ chức lớn để làm gì cả, chỉ có người thân trong gia đình mà thôi. An ninh thì vẫn phải làm chặt chẽ, không thể lơ là được. Những chuyện không may trước đó đã là quá đủ rồi. ” Vương Mặc
- “ Như vậy cũng được, đỡ nguy hiểm cũng đỡ phải nghe những lời nịnh bợ. ” Hoàng Vũ Khải
- “ Cũng chỉ có Từ Gia, Trịnh Gia và Nam Cung Gia mà thôi. Đều là người quen cả, Hàn Gia đang để tang nên ông cũng không muốn mời họ, cháu dâu Hàn Gia hình như cũng đang mang thai. ” Vương Mặc nói tiếp
- “ Cuộc chiến gia tộc, âm mưu thù hận, đâu chính là hậu quả để lại. Vợ mất chồng, con mất cha. Nhưng mẹ nghĩ vẫn còn sự may mắn nào đó với Hàn Thiếu. ” Hứa Giai Kỳ
- “ Hàn Gia vẫn nuôi hi vọng, con không biết cậu ta có thể sống sót trở về được nữa hay không? Cái này không thể nói trước được. ” Vương Kiên
- “ Dẫu sao cũng là con trai độc nhất của họ Hàn mà lại bị như vậy, thật đáng tiếc. ” Hoàng Vũ Khải
- “ Nếu có thể sống lại, cũng có thể lắm nhưng kí ức không chắc sẽ còn. Có thể vài năm mới nhớ ra hoặc không bao giờ nhớ, ta cũng không dám khẳng định. ” Hoàng Vũ Khải nói tiếp
- “ Người tốt chắc chắn sẽ được trời phù hộ, mọi người cũng đừng nên quá bi quan. ” Chu Thanh Nga
Người lớn nói chuyện, hai đứa bé quơ tay quơ chân đòi bế. Trần Thanh Ngọc, Vương Kiên bế con trên tay.
- “ Mẹ đây mẹ đây, Tiểu Anh để ông nội bế nha. ”
Trần Thanh Ngọc đưa Vương Ngọc Anh cho Vương Quốc Đạt, ông bế cháu gái trong tay. Phải mấy năm rồi ông mới bế trẻ sơ sinh, vừa mừng vừa vui. Ông đã từng có con gái nhưng chính ông đã giết chết con, đứa cháu gái này chính là vàng ngọc của Vương Gia. Yêu thương, cưng chiều hết mực.
- “ Ba bế cháu nhé. ”
Vương Kiên đưa Vương Quốc Hùng cho Hoàng Khải Thiên bế, cảm xúc của ông cũng như Vương Quốc Đạt. Vừa hạnh phúc vừa lạ lẫm, ông cũng chỉ có đứa con trai duy nhất là Hoàng Khải Minh.
- “ Hay là ông nội với ba ở lại đây ăn cơm cho vui, lát nữa con sẽ gọi anh chị và Vương Nhất Trì đến. ” Vương Kiên
Tất cả gật đầu, đồng ý với lời đề nghị của Vương Kiên.
Sự chuẩn bị cho bữa cơm gia đình cứ như vậy mà diễn ra.