Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Nhóc con…" Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô đột nhiên té xuống trước người anh, trên tay anh còn dính máu tươi của cô. Anh giơ tay bắn một phát đạn.
"Nhóc con, em ráng chịu đựng! A Tuấn, mau rút lui!" Tư Mộ Thần lo lắng ôm Cảnh Tô rời khỏi đó: "Nhóc con, em đừng ngủ, hãy nói chuyện với anh đi!"
"Lão đại, máy bay trực thăng tới rồi, mau lên đi!"
"A Tuấn, xử lý sạch sẽ mọi thứ trên đảo, rồi dẫn theo các anh em rút lui!"
"Được, lão đại, anh yên tâm rời khỏi đây trước đi!"
"Đúng rồi, 001 và Lục Phạm đâu?"
"Trung đoàn trưởng Đường, trung đội trưởng Lục đã bị hôn mê, hiện tại ngay cả một liên trưởng cũng đang bị trọng thương!"
"Cái gì? Sao có thể như vậy?" Đường Tuấn nhìn thì phát hiện hai người đó là lính do thám của bọn họ, trong lòng cảm thấy rất sốt ruột.
Mặc dù bọn họ không sợ khai chiến, nhưng mà trong chuyện này cấp trên đã yêu cầu phải làm gọn gàng sạch sẽ, không thể lưu lại nhược điểm gì, chuyện còn lại phía trên sẽ tự mình đàm phán.
"Là do ai làm?"
"Trung đoàn trưởng Đường, vẫn chưa biết là ai làm, nhưng mà có thể khẳng định không phải là người của nước R phái tới, mà là do nhóm người lần trước đã dẫn chị dâu đi!"
"Cứ rút lui trước đã, tôi tin bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu!"
Vào bốn giờ sáng, toàn bộ tướng sĩ đã rút lui khỏi đảo Quyển Quyển. Nghe nói là trên đảo có thứ gì đó rất kỳ quái, cho nên vẫn không có ai lên đảo thành công, căn cứ vào một ít thông tin của mấy người còn sống sót, mọi người rút lui đều mang theo xác chết rời đi.
Bệnh viện Nhân dân giải phóng quân
Cảnh Tô mặc một bộ đồng phục bệnh nhân, nhìn người đàn ông ở bên cạnh không lúc nào ngừng tay, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
"Nhóc con, há miệng, đây là táo!"
"Nhóc con, há miệng, đây là đào!"
"Nhóc con, há miệng, đây là nho!"
"Nhóc con… "
"Lão đại, tôi cũng há miệng!" Lục Phạm nhìn hai người ở bên cạnh anh anh em em, vừa mở miệng là từng miếng từng miếng trái cây dâng tới tận miệng. Mà những thứ trái cây này, lão đại nhà bọn họ cũng không biết cho bọn họ ăn một miếng.
"Sao vậy? Ngay từ đầu cũng đã nói các cậu lăn qua phòng bệnh sát vách rồi, là do các cậu cứ nhất định phải ở chỗ này mà!"
"Lão đại, anh hãy mở rộng lòng tốt, cho chúng tôi cùng ăn một chút đi!" Dáng vẻ đáng thương này của Lục Phạm, khiến cho Cảnh Tô nhớ tới ba con chó nhỏ trên tấm hình của Đường Tuấn!
"Ông đây mới không cho cậu ăn, cậu nhìn 001 kìa, cậu ta yên tĩnh biết bao, chỉ có cậu là om sòm nhất!" Mặc dù Tư Mộ Thần nói như vậy, nhưng mà anh vẫn gọt vỏ trái cây đưa cho bọn họ ăn.
"Kỹ thuật dùng dao không tệ!" 001 luôn luôn ít lời, quan trọng nhất là cậu có một tuyệt kỹ, đó chính là lên núi đao, cho nên có thể luyện được kỹ thật dùng dao tới xuất quỷ nhập thần. Thấy cậu ta khen ngợi mình như vậy, sắc mặt Tư Mộ Thần cũng lộ vẻ hài lòng.
"Nhóc con, em xem!" Cảnh Tô khinh bỉ nhìn Tư Mộ Thần, vẻ mặt khinh thường.
"Tiểu nhân đắc chí!"
"Nhóc con, em xem thường ông đây phải không? Lục Phạm, cậu hãy tới nói cho nhóc con biết ông đây là người như thế nào?"
"Tôi sao? Lão đại…" Lục Phạm không thể tin nổi hỏi lại Tư Mộ Thần, cậu cho là anh sẽ hỏi 001, thật sự là cậu không hề biết chút gì về kỹ thuật dùng dao.
"Ừm!"
"Chị dâu, tôi nói cho chị biết, tài nấu nướng của lão đại thật không hay ho gì!"
"Phì, thì ra đây chính là kỹ thuật dùng dao tốt!" Cảnh Tô cười như không cười liếc nhìn Tư Mộ Thần, dáng vẻ cam chịu của Tư Mộ Thần, quả thật là cực kỳ đáng yêu.
"Thằng nhóc này, trước đây cậu thiếu mấy lần đi Xyri rồi hả? Tôi thấy lần này sau khi hết bệnh, cậu hãy tới đó đi!"
"Lão đại, anh đang nói đùa à?"
"Cậu nói xem, như vậy có còn là nói đùa nữa không?" Tư Mộ Thần rút một tờ giấy nhập học từ trong túi áo ra, phía trên rõ ràng có ghi tên của Lục Phạm.
"Lão đại, cho dù tôi có hóa thành ác quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Cám ơn, nhưng mà ác quỷ thì không thể trôi nổi vượt biển được đâu!"
Cảnh Tô nhìn hai người cấp trên cấp dưới thích đấu võ mồm này, thỉnh thoảng lại tham gia vào trong đó, chọc tức Tư Mộ Thần, ngay cả 001 cũng tham gia vào.
Nhưng mà cái không khí này bị hai người ở trước mặt làm cho không còn sót lại chút gì.
"Cảnh Tô!" Dung Thiểu Tước và Vương Tiêu xuất hiện ở trong phòng bệnh, trên tay còn mang theo một bó hoa hồng màu đỏ chót. Tư Mộ Thần không bình tĩnh nổi, điều này rõ ràng chứng tỏ là tới giành phụ nữ của anh mà! Anh đứng ở trước giường bệnh, dáng vẻ tỏ rõ người lạ đừng tiến vào.
Nhìn Cảnh Tô bị quấn băng vải, khuôn mặt mặt thanh tú dường như cũng gầy đi một chút, nhưng mà vẻ đẹp vẫn không hề giảm đi chút nào.
"Tôi rất nhớ em!" Chỉ nghe thấy trong phòng bệnh vang lên một tiếng hút khí, còn phát ra cả tiếng răng rắc của xương cốt do nắm chặt tay.
Dung Thiểu Tước vừa nói ra lời này thì lập tức cảm thấy hối hận, anh ta bị làm sao vậy? Trước giờ anh ta vẫn luôn che giấu bản thân cực kỳ tốt vậy mà lần này anh ta thế nhưng lại để lộ cảm xúc của bản thân.
Bàn tay nhỏ bé của Cảnh Tô phủ lên bàn tay to lớn đang nắm chặt kia, kéo kéo anh ý bảo anh hãy ngồi xuống. Sau đó mới nhìn Dung Thiểu Tước: "Tổng giám đốc, tôi cũng rất nhớ anh!" Bàn tay nhỏ bé của Cảnh Tô bị bàn tay to lớn kia túm ngược lại, xiết chặt trong tay: "Nhưng mà, anh đánh đổ bình dấm chua của nhà chúng tôi rồi!"
Tâm tình của Tư Mộ Thần rất tốt, vội vàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé của cô, giống như muốn lau cho bàn tay của Cảnh Tô sáng bóng luôn vậy.
"Vậy Cảnh Tô à, nếu như hết bệnh, thì nhớ quay lại làm việc, thời kỳ không có thư ký Cảnh, A Tiêu quả thật là rất cực khổ!" Dung Thiểu Tước liếc nhìn A Tiêu, giống như là đang nói: nếu Cảnh Tô còn không quay lại thì Vương Tiêu sẽ mệt chết mất.
"A Tiêu, thành thật xin lỗi nhé! Đợi tôi hết bệnh rồi sẽ quay lại làm việc!" Cảnh tô nhìn Vương Tiêu, trong mắt tràn đầy áy náy.
Vương Tiêu xóa tan nét chán chường trên mặt, sắc mặt nhanh chóng sáng lên: "Không mệt! Cảnh Tô, tôi rất nhớ cô, chúng tôi rất cần cô!" Anh nhìn thấy trong mắt Cảnh Tô có hình bóng của mình, ý nghĩ này khiến cho anh hưng phấn không ngừng.
"A Tiêu, chúng ta về thôi!" Dung Thiểu Tước chán nản đau khổ. Trong mắt của Cảnh Tô, ai cũng là người tốt, nhưng mà nhất định là không có anh ta.
"A Tiêu, tôi hối hận rồi! A Tiêu, chúng ta dừng kế hoạch lại đi! A Tiêu…" Vương Tiêu tiến lên đấm hắn một cái.
"Dung Thiểu Tước, kế hoạch này là do các cậu khởi động, cậu có hối hận cũng vô dụng. Dừng lại? Nếu cậu dừng lại thì sẽ mang đến cho Cảnh Tô biết bao nhiêu là rắc rối. Tôi mặc kệ, nếu các cậu đã dám làm, thì cậu phải có gan gánh chịu hậu quả, cho dù các cậu có làm cái gì, thì Cảnh Tô cũng đã có tôi bảo vệ cho cô ấy rồi!" Vương Tiêu nhìn Dung Thiểu Tước, trong lòng có tức giận, có khổ sở, cũng có không đành lòng.
"A Tiêu, tôi sẽ không để cho cô ấy bị tổn thương!"
"Thiểu Tước, cậu quên rồi sao? Cậu còn có Mộng Lan!" Một câu nói này, khiến cho anh ta sững sờ. Anh ta yêu cảnh tô, nhưng lại muốn cầu hôn Diêu Mộng Lan! Sờ sờ chiếc nhẫn trong túi áo tây trang, một Dung Thiểu Tước luôn mang khuôn mặt tươi cười cũng thoáng hiện lên vẻ mặt khổ qua hiếm thấy.
"Thiểu Tước, kể từ khi cậu gặp phải Cảnh Tô, cậu cũng đá bán đứng cảm xúc, cậu cũng đã lún sâu vào, không phải sao?"
"A Tiêu, A Tiêu, mặc kệ là cái gì, tôi cũng muốn có được Cảnh Tô, cứ tiến hành kế hoạch theo đúng hạn. Người, tôi cũng phải chiếm được như cũ!" Lần đầu tiên, sắc mặt anh ta lộ vẻ hung ác như vậy.
Vương Tiêu nhìn dáng vẻ của anh ta, sắc mặt lộ vẻ phức tạp.
"Đi, về thôi!" Không biết là từ khi nào, giữa bọn họ đã xuất hiện một con sông nhỏ, theo sự biến đổi chiều rộng của dòng sông, tình cảm giữa bọn họ cũng từ từ xa cách.
"Nhóc con, ai cho em đi?" Tư Mộ Thần đeo tạp dề, sắc mặt tối sầm nhìn người phụ nữ đang len lén muốn trốn ra ngoài. Anh giơ cái muôi dùng để xào đồ ăn lên, có một loại kích động muốn đánh cô.