Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một chiếc bóng cao lớn xuất hiện bên cạnh Kỳ Hinh.
- Anh ấy là Hoàng Phủ Ngạn Tước, tổng giám đốc danh tiếng lẫy lừng của tập đoàn Hoàng Phủ. Còn cô gái kia là em gái của anh ấy, Hoàng Phủ Ngưng! Đúng là một con búp bê làm bằng pha lê khiến người ta yêu thích! – Lăng Thiếu Nghị đưa ly rượu vang đỏ cho Kỳ Hinh rồi lên tiếng.
Kỳ Hinh nghe thấy âm thanh quen thuộc, vui mừng quay người lại.
- Thiếu Nghị? Đúng là anh rồi! Sao giờ mới thấy anh – Kỳ Hinh rất vui khi gặp lại Lăng Thiếu Nghị.
Khi trở lại Thanh Vận Viên, cô không hề thấy bóng dáng anh ấy, nghe nói anh ấy phải đi công tác ở nước ngoài, không ngờ hôm nay lại gặp anh ấy ở đây.
Lăng Thiếu Nghị cười khổ, khuôn mặt khôi ngô toát lên sự bất đắc dĩ.
- Sau khi anh cả biết chuyện năm đó thì bắt anh đến công ty ở Thụy Sĩ làm quản lý, cho nên em không thấy anh là chuyện bình thường!
Kỳ Hinh kinh ngạc, cô lạnh lùng nhìn Lăng Thiếu Đường ở phía xa rồi nói:
- Không ngờ anh ấy lại đê tiện như vậy, ngay cả em trai mình cũng không buông tha! Thiếu Nghị, là em đã làm liên lụy đến anh!
Lăng Thiếu Nghị lắc đầu cười: “Sao thế được, anh cả không bao giờ cho phép mình bị người khác lừa gạt mà! Nhưng mà trước giờ anh cả không thừa nhận năng lực của anh, lần này coi như là thời điểm chứng minh cho anh cả thấy!”
Sự thoải mái của anh ấy khiến Kỳ Hinh nở nụ cười, đồng thời cô cũng cảm thấy rất áy náy với Lăng Thiếu Nghị.
- Kỳ Hinh, dạo này em vẫn sống tốt chứ? – Lăng Thiếu Nghị quan tâm.
- Tốt hay không tốt có gì khác nhau sao? – Ngữ khí của cô rất thờ ơ, ánh mắt dần tối xuống.
- Em nợ anh ấy, anh ấy cũng thiếu nợ em, hẳn là phải kết thúc rồi! Nhưng tránh cũng không tránh được, không phải sao?
Cô hỏi lại, giọng nói đầy tuyệt vọng như đóa hoa lê sắp tàn.
- Xin lỗi em, không ngờ rốt cuộc anh lại chẳng giúp gì được em... – Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị lóe lên tia đau lòng.
Kỳ Hinh nở nụ cười mỉm, cô lắc đầu nói:
- Thiếu Nghị, em rất cám ơn anh đã từng giúp đỡ em, ít nhất thì em cũng có hai năm sống một cuộc sống bình thản!
- Kỳ Hinh...
- Thiếu Nghị, sức khỏe của bác Lăng thế nào rồi? Em không thể đến thăm bác ấy được! – Kỳ Hinh ngắt lời Lăng Thiếu Nghị, hiện giờ cô rất lo lắng cho tình hình sức khỏe của Lăng Diêu Hồng.
- Bố bị bệnh tiểu đường, tuổi càng cao thì bệnh càng nặng, biến chứng càng nhiều. Hiện giờ đã có các bác sĩ và hộ lý chăm sóc rồi. Nếu có thời gian thì em đến thăm bố đi, anh nghĩ khi bố thấy em sẽ rất vui đấy!
Kỳ Hinh gật đầu, ánh mắt đầy lo lắng, cô kính trọng Lăng Diêu Hồng như kính trọng bố ruột của cô.
- Kỳ Hinh, sau này em có dự tính gì không? – Lăng Thiếu Nghị hỏi.
- Dự tính? Em không nghĩ đến chuyện đó, em chỉ muốn xem hung thủ giết chết con em rốt cuộc sẽ có kết cục như thế nào thôi! – Giọng nói của Kỳ Hinh lộ rõ sự lạnh lẽo đến thấu xương.
Lăng Thiếu Nghị hơi mím môi lại: “Em đừng quên, có anh đứng về phía em, nếu em có việc gì thì cứ nói, anh sẽ giúp em!”
Kỳ Hinh mỉm cười.